(Trích
thư điện tử của nhà văn Trần Hoài Thư gửi ngày 7 - 1 - 2018 sau khi hoàn tất việc
in ấn xuất bản thi phẩm THU HOANG ĐƯỜNG)
Bạn
làm sao biết niềm vui của tôi to lớn dường nào. Bởi cuốn sách bạn vừa nhận được
không phải riêng một hay hai người thực hiện mà là của chung bằng hữu. Bởi nó
chứng tỏ là chỉ có miền Nam chúng ta mới có những tình thân thắm thiết như thế.
Bởi nó cũng nói lên một điều tuổi tác không là vấn đề, phải không bạn.
Khi dự án bắt đầu, Phạm Văn Nhàn đứng ở ngoài cửa phất cờ xanh đỏ tím hồng, thúc giục mọi người, Tô Thẩm Huy hãy viết một bài, Trần Hoài Thư hãy viết một bài. Tôi nhận lệnh bởi tôi rất cần cái job lúc này để quên thực tại khốn nạn này. Làm sao không khóc được khi thấy một người vô tội bị hành hình trên chiếc giường thập tự. Tóc vẫn đen nhánh, mắt vẫn long lanh, vẫn kêu ba Thoại, vẫn xem tôi là người để trút bao nhiêu uất ức nguyền rủa hay nhờ cậy. Và tôi chỉ còn cách là mở Youtube trên Iphone tìm bản nhạc xưa, Con Đường Cái Quan, Trường Ca Mẹ Việt Nam hay Hội Trùng Dương, Hoài Cảm. Tôi mong dư âm xưa sẽ làm người bình tĩnh lại hơn. Có khi tôi thành công, có khi tôi thất bại.
Bây giờ cũng vậy, tôi tìm niềm vui trong việc
thực hiện THU HOANG ĐƯỜNG phải làm sao cho đẹp. Thật đẹp. Phải làm sao cho lạ.
Bạn thử tìm bất cứ một cái bìa nào của bất cứ cuốn sách nào giống như bìa THU
HOANG ĐƯỜNG.
Chim nhạn bay ngang vườn hạ cũ
Tôi ngồi thương nhớ một viền mây
Tóc xưa đã nhuộm mùa sương trắng
Áo xưa đã in màu rêu phai
Bỏ lại bên đường một dấu chân
Bỏ lại thiên thu giọt nắng tàn
Tôi về thương bóng trăng đầu núi
Soi tìm thân phận cõi nhân gian
Tôi ngồi nghe gió ngàn xao xác
Nghe lá thu xưa rụng xuống chiều
Nghe bước chân đời đi mỏi mệt
Hình như trăng đã xế lưng đèo
Chim nhạn bay ngang vườn hạ cũ
Lặng lẽ không ai nhắn một lời
Tôi ngồi thương mãi viền mây trắng
Lạnh lẽo tan nhanh ở cuối trời.
Lê Văn Trung
Anh ngồi đếm từng chiều qua rất chậm
Những chiều vàng xa vắng những mùa xưa
Có chiếc lá rơi hoài không chạm đất
Để bây giờ vàng úa giữa cơn mơ
Anh ngồi đếm từng giọt sương trên cỏ
Thấy bóng mình trôi theo bóng mây trôi
Hay trời đất cũng bập bềnh muôn nẻo
Như trăm năm theo số phận con người
Anh ngồi đếm bàn tay anh năm ngón
Ngón tay nào chỉ đến cõi đời chung
Đường trần gian có muôn vòng xuôi ngược
Biết về đâu cập được bến sau cùng
Và nghe chiều rơi lặng phía trời xa
Rồi cũng sẽ âm thầm như tượng đá
Đứng trăm năm mù biệt bóng quê nhà.
Lê văn Trung
Vườn chiêm bao từ đó ngát hương đêm
Trăng tôi khuyết trong từng câu thơ cũ
Bỗng nồng hương vành vạnh đóa hoa rằm
Lê văn Trung
Ngờ đâu nhân thế còn buồn vui theo
Đành thôi ngồi lại bên chiều
Hoa chưa vàng rụng còn hiu hắt chờ
Còn run nhè nhẹ nỗi tha thiết đời
Tưởng rằng ta sớm rong chơi
Con giun con dế ru ời à ru
Rụng vào thơ, bỗng nhớ lời trăm năm
Cám ơn thơ đã không đành
Bỏ ta ngồi giữa vô tình nhân gian
Thì ra ĐI - Ở hoang đường như nhau.
No comments:
Post a Comment