Saturday, December 11, 2021

Thơ Đạo 7

 Có-không - Kính tặng Thiền Sư - Ơn đất trời vô lượng - Sá gì đâu - Thôi trở về hò hẹn với trăng sao - Trọn nghĩa tang thương - Về đi em

CÓ - KHÔNG
Ta rằng CÓ Người rằng KHÔNG
Tìm nhau tìm giữa mênh mông cõi người
Kẻ đi ngược Người về xuôi
Mà đem dâu biển hẹn lời trước sau
Rồi khi mây trắng ngang đầu
Mới hay thiên địa một màu SẮC-KHÔNG.
Lê Văn Trung

Kính tặng Thiền Sư
Thiền lữ phiêu du cõi thế gian
Người đi tâm tịnh giữa ba ngàn
Núi lỡ non mòn khai liễu ngộ
Mây trôi bèo giạt ẩn huyền trang
 
Minh giác giọt hoàn nguyên tỏa rộ
Lòng từ chuyển vạn nẻo thênh thang
Ai hay từ độ sen vừa nở
Người trở về soi ánh đạo vàng!
Lê Văn Trung

ƠN ĐẤT TRỜI VÔ LƯỢNG
Suối với khe vẫn trọn niềm chung thủy
Mà sông ơi có chảy ngược về nguồn
Vượt ghềnh thác qua núi cao rừng thẳm
Khe suối nguyện lòng gom nước về sông
 
Những lối nhỏ đường mòn đâu phải là không thể
Dẫn đưa về CON ĐƯỜNG LỚN thênh thang
Mỗi vì sao lẻ loi từng đóm sáng
Vẫn long lanh giữa trời đất vô cùng
 
Rất dung dị những hoa đồng cỏ nội
Mãi tỏa hương khoe sắc đẹp cho đời
Và ong bướm hòa trong màu lễ hội
Hiến dâng người trọn vẹn vạn niềm vui
 
Lá sẽ rụng cho chồi non búp nõn
Tiếp ơn đời xanh biếc cuộc tồn sinh
Thuyền vẫn dong buồm giữa trùng trùng biển sóng
Triệu con đường đều dẫn tới VÔ BIÊN.
Lê Văn Trung

SÁ GÌ ĐÂU 
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Từng sát na cũng vô cùng bể dâu
Sá gì đâu chuyện nông sâu
Biển sông từ độ nhuốm màu tang thương
Sá gì đâu những dặm trường
Áo phai từ buổi nỗi buồn chưa nguôi
Sá gì em sá gì tôi
Thế gian là một tiếng cười lệ đau.
Lê Văn Trung

THÔI TRỞ VỀ HÒ HẸN VỚI TRĂNG SAO
Đời rạng rỡ đêm trần gian mở hội
Tôi trở về hò hẹn với trăng sao
Tôi sẽ về tận những đỉnh non cao
Cùng mây trắng, cùng sương ngàn, suối biếc
 
Tôi réo gọi hồn tôi từ muôn kiếp
Từ mênh mang diệu vợi đến vô cùng
Trong bất tận giữa đất trời diễm tuyệt
Tôi sẽ về mầu nhiệm cõi vô chung
 
Tôi sẽ về nghe gió nhạc mênh mông
Nghe tiếng gọi thiên thu lời vi diệu
Tôi đã đắm bao dòng sông mộng tưởng
(Ôi dòng sông một thuở tóc hoang đường!)
 
Tôi sẽ bay cùng mây trắng ngàn phương
(Mây từ độ vô cùng bay vô định)
Tôi sẽ thắp lửa chiều xanh tịch lặng
Soi lòng mình xin ấm lại màu trăng
 
Đốt nốt bài thơ viết giữa cơn mơ
Gửi lại đây đêm trần gian mở hội
Ai có nghe lời kinh chiều cứu rỗi
Tôi trở về tĩnh lặng dưới trăng sao.
Lê Văn Trung

TRỌN NGHĨA TANG THƯƠNG
Trời chiều đuổi nắng chênh nghiêng
Trôi theo bóng ngã bên triền
Tình xưa nhạt nhàu nếp áo
Huyền bay chập choạng qua hiên
 
Cuồng lưu lở bồi cạn kiệt
Mù sương nhân ảnh liêu xiêu
Nổi chìm bơ vơ hương lửa
Thiên đường vỡ mộng đìu hiu!
 
Quê nhà đánh rơi hạt bụi
Ngậm ngùi thơ gợi nhớ quên
Gầy hao nẽo về cô tịch
Hôn hoàng bút mực lênh đênh
 
Bước chân đậm màu thiên cổ
Còn gì vạn nẽo phù sinh!
Trăm năm cốc vàng tri ngộ
Chợ đời Bát Nhã vô thinh!
Lê văn Trung

Về đi em!
 
Về đi em! Về đi thôi!
Nhìn mây thiên cổ cuối trời còn bay
Rồi khi tàn cuộc chơi này
Chỉ là hạt bụi tan ngoài vô biên
 
Về đi thôi! Về nghe em!
Bỏ trần gian lại dặm nghìn phù vân
Bỏ tình bỏ bạn tri âm
Bỏ tôi ngồi giữa trăm năm cõi người
 
Về đi em mà lắng nghe
Tận trong tịch lặng bài thơ cuối cùng
Về đi em dù một lần
Là thiên thu gửi trong phần mộ tôi
 
Mai kia góc biển chân trời
Câu kinh tiếng mõ thay lời tiễn đưa
Lê Văn Trung








No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...