Thursday, January 21, 2021

Thơ Đạo 5

 Hạt bụi - Nguyên xuân - Rong chơi - Kinh vô tự - Cõi huyền không - Phương ngàn - Tịch lặng - Trăm năm tôi bỏ tôi về - Vô biên - Yêu người

HẠT BỤI

Xin em thắp ngọn nến hồng nhân ảnh
Dẫn soi đường khai mở cuộc tồn sinh
Ôi trái đất cũng vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải được vô minh.

Xin mở trọn cung lòng em vi diệu
Cho hồn thơ lắng đọng tiếng kinh chiều
Ánh trăng nào rọi hôn hoàng cuộc lữ
Thuyền xuôi dòng thôi đậu bến cô liêu.
Lê Văn Trung

NGUYÊN XUÂN
Bay cùng mây
Tan cùng sương
Nở cùng hoa
Cùng tỏa hương đất trời
Vổ theo cánh hạc lưng đồi
Hai vai nhật nguyệt giữa đời nhẹ tênh
Vang trong hồn những tràng kinh
Chảy cùng sông một dòng trăng nhiệm mầu
Xanh cùng xanh biển xanh dâu
Thở cùng nhịp thở ban đầu nguyên xuân
Người về rũ áo phù vân
Vẫn mênh mông
Vẫn trắng ngần nghìn sau.
Lê Văn Trung
 
RONG CHƠI
http://www.huongdaoonline.net/2021/02/rong-choi/
Long lanh đi nhé hạt sương
Chiều tan sớm đọng vô-thường có-không
Tỏa hương đi nhé nụ hồng
Đông tàn xuân nở tồn vong đạo trời
Rong chơi đi nhé mây ơi
Trùng khơi sóng vổ lưng đồi gió reo
Nở vào nhau đóa vô ưu
Ta về ngồi giữa lưng đồi chờ trăng.
Lê Văn Trung

Kinh Vô Tự
Ngàn năm cõi tịch liêu này
Thuyền về bến độ chở đầy hồn trăng
Lộng ngời mây bạc giăng giăng
Ôi hồn du tử thênh thang cõi về
Một lần y bát ra đi
Là từng bước đóa huyền vi nở bừng
Là về nhuốm lửa trời không
Thả bay đi nhúm bụi hồng tử sinh
Bên đồi nhật nguyêt chuông ngân
Lời kinh vô tự trắng ngần ngàn mây.
Lê Văn Trung

Huyền Không
Sương vẫn rơi hoài Mây vẫn bay
An nhiên với cõi tịch liêu này
Hồn Người như đá nghìn năm cũ
Đọ với phong trần cát bụi bay
Chân tâm như một vừng trăng sáng
Đỉnh núi đầu non đứng một mình
Người đắm hồn trong miền tịch mạc
Trải lòng ra nhập với vô biên
Gió núi rung hồi chuông bát nhã
Người ngồi rỗng lặng cõi Huyền Không
Lá rơi rất nhẹ ngoài am vắng
Một tiếng vô thanh chìm mênh mông.
Lê Văn Trung
 
Phương ngàn 
Nằm nghe lá rụng bên đồi
Âm hao bước động luân hồi tử sinh
Xoay vòng bên nợ bên duyên
Chìm nơi gió bụi, giạt miền bão giông
 
Tìm chi trong cõi vô cùng
Vấp bờ hữu hạn một vùng hổn mang
Nằm nghe gió lộng phương ngàn
Mây bay đầu núi, sương tan cuối rừng
 
Bóng người lồng với bóng trăng
Dang tay ôm nhẹ mấy tầng hư không
Nằm nghe thác núi mưa ngàn
Bổng tan chảy hết bụi hồng trần gian
 
Nằm nghe tiếng hạc gọi đàn
Âm ba chìm lắng bóng hoàng hôn rơi.
Lê Văn Trung

Tịch lặng
Người tịch lặng
Với chiều đang lặng
Hồn người mênh mông
Chiều mông mênh
Rừng sương trắng nhuộm
Hòa mây trắng
Lòng người vô biên
Cùng vô biên
Người xuôi theo sông
Sông một dòng
Bờ có bờ không
Chẳng bận lòng
Vằng vặc non xanh
Vầng minh nguyệt
Róc rách thanh tâm
Dòng suối trong.
               Lê Văn Trung

TRĂM NĂM TÔI BỎ TÔI VỀ

Trăm năm tôi bỏ tôi về
Trần gian còn tiếc nhớ gì tôi không
Tàn rơi một nhúm bụi hồng
Là tan vào cõi vô cùng thiên thu
 
Úa phai rồi rụng về đâu
Mầm xanh xưa có tươi màu xanh xưa?
Không hò hẹn
Không đợi chờ
Mấy vòng sinh diệt
Mấy bờ tồn vong
 
Rũ cho sạch chút bụi hồng
Nhẹ tênh bay giữa vô cùng mênh mông
Lê Văn Trung

VÔ BIÊN 
Anh sẽ đến một đêm rằm nguyệt nở
Nơi nhiệm mầu linh hiển cửa tồn sinh
Và trời đất cũng động lòng rộng mở
Anh tan hòa vô tận cõi uyên nguyên 
 
Anh sẽ đến một đêm rằm sương mỏng
Ôi! Ta-bà ngời biếc giọt trăng thiêng
Cơn mưa xanh nhạt nhòa bao khát vọng
Anh trở về trong tự tánh vô biên
Lê Văn Trung

YÊU NGƯỜI

Yêu người yêu cả niềm đau
Yêu từng giọt lệ ướp nhàu trang kinh
Yêu người một đóa nguyên trinh
Bỏ trần gian lại một mình tôi đi

Yêu người vô lượng từ bi
Tôi về thắp lại vần thi một đời
Xin cho tôi nhìn thấy tôi
Ngồi phơi lá úa trên đồi tương giao

Yêu người yêu cả niềm đau
Yêu từng sợi tóc buộc vào nhân duyên
Yêu từng tiếng mỏ hồi chuông
Vẳng trong tâm thức bao tuồng tử sinh.

Lê Văn Trung

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...