CÂU THỀ
CHƯA THỐT
Em nỡ quên đi lời hẹn cũ
Câu thề chưa thốt vội tàn phai
Thôi chải tình chi nghìn sợi tóc
Trăm năm bạc trắng nỗi đau này.
Lê Văn Trung
Em nỡ quên đi lời hẹn cũ
Câu thề chưa thốt vội tàn phai
Thôi chải tình chi nghìn sợi tóc
Trăm năm bạc trắng nỗi đau này.
Lê Văn Trung
CHIỀU ĐÃ SƯƠNG
Chiều đã sương và lòng
trắng mây
Người về rêu bạc phía hiên Tây
Tay cầm sợi tóc nương theo gió
Sợi tóc buồn vương tiếng thở dài
Chiều đã sương và lòng
nắng tàn
Người về ly rượu thoáng phai men
Môi chạm mùi hương màu son cũ
Chợt nhớ chiều thu áo lụa vàng
Chiều đã sương và lòng
chớm khuya
Có dòng trăng lạnh chảy trong mơ
Người ngồi soi bóng vào đêm quạnh
Nghe tiếng nghìn xưa chuyển bước về
Chiều đã sương, lòng
đêm rất dài
Hương mùa hoa cũ chớm phôi phai
Người về tay gõ niềm quên lãng
Chợt thấy lòng trôi theo bóng mây
Lê Văn Trung
Người về rêu bạc phía hiên Tây
Tay cầm sợi tóc nương theo gió
Sợi tóc buồn vương tiếng thở dài
Người về ly rượu thoáng phai men
Môi chạm mùi hương màu son cũ
Chợt nhớ chiều thu áo lụa vàng
Có dòng trăng lạnh chảy trong mơ
Người ngồi soi bóng vào đêm quạnh
Nghe tiếng nghìn xưa chuyển bước về
Hương mùa hoa cũ chớm phôi phai
Người về tay gõ niềm quên lãng
Chợt thấy lòng trôi theo bóng mây
Lê Văn Trung
CHIỀU Ở ĐÂY HAY CHIỀU RẤT XA
Chiều ở đây
Chiều rây nắng vàng
Nắng rơi nhè nhẹ như sương lan
Như áo lụa mềm đang phai hạ
Như tóc rằm hương phơn phớt xuân
Chiều ở đây
Chiều
Hơn chiều nào
Không ai chờ ai
Không tìm nhau
Cánh chim lãng khách nương theo gió
Sợi mây tương tư trôi về đâu
Có một chiều xưa
Chiều rất vàng
Có một chiều xa
Sương chưa tan
Người ngồi kể mãi câu chuyện cổ
Chuyện hoa đầu thu tàn cuối đông
Chiều ở đây
Không
Chiều rất xa
Còn vương sợi khói bến giang hà
Thuyền neo đợi khách trăm năm cũ
Khách tài hoa
Và mộng phù hoa.
Lê Văn Trung
Chiều rây nắng vàng
Nắng rơi nhè nhẹ như sương lan
Như áo lụa mềm đang phai hạ
Như tóc rằm hương phơn phớt xuân
Chiều ở đây
Chiều
Hơn chiều nào
Không ai chờ ai
Không tìm nhau
Cánh chim lãng khách nương theo gió
Sợi mây tương tư trôi về đâu
Có một chiều xưa
Chiều rất vàng
Có một chiều xa
Sương chưa tan
Người ngồi kể mãi câu chuyện cổ
Chuyện hoa đầu thu tàn cuối đông
Chiều ở đây
Không
Chiều rất xa
Còn vương sợi khói bến giang hà
Thuyền neo đợi khách trăm năm cũ
Khách tài hoa
Và mộng phù hoa.
Lê Văn Trung
CHO KỊP DÒNG SINH TỬ
khi
khát đói là khi ta đắm đuối
giữa một trời rực lửa cháy đam mê
ta bão táp ta lộng ngời tia chớp
ta tuôn trào ta cuồn cuộn giăng mưa
ta đứng
giữa một bình minh rất lạ
mặt trời hồng như một ĐÓA TRẦN GIAN
ta đứng giữa một đêm rằm sen hạ
mặt trăng hồng như một ĐÓA HỒNG NHAN
khi
khát đói là khi ta ngưng thở
dồn vô biên trong một trái tim nồng
máu sẽ vỡ cho kịp DÒNG SINH TỬ
ôi những dòng vi diệu của hư không
thiên
thu hỡi! triệu vì sao bừng nở
soi vào đêm ta, một bóng con người
đang đứng giữa một vòng vây sinh diệt
nguồn đam mê cuồn cuộn chảy không nguôi.
Lê Văn Trung 11.04.2021
giữa một trời rực lửa cháy đam mê
ta bão táp ta lộng ngời tia chớp
ta tuôn trào ta cuồn cuộn giăng mưa
mặt trời hồng như một ĐÓA TRẦN GIAN
ta đứng giữa một đêm rằm sen hạ
mặt trăng hồng như một ĐÓA HỒNG NHAN
dồn vô biên trong một trái tim nồng
máu sẽ vỡ cho kịp DÒNG SINH TỬ
ôi những dòng vi diệu của hư không
soi vào đêm ta, một bóng con người
đang đứng giữa một vòng vây sinh diệt
nguồn đam mê cuồn cuộn chảy không nguôi.
Lê Văn Trung 11.04.2021
Còn Đâu Tiếng Pháo Giao
Thừa
Chiều ba mươi tết con về muộn
Lòng chẳng nhang trầm, lạnh cuối đông
Con thắp câu thơ thay ngọn nến
Con rót tình thơ làm rượu nồng
Cha mẹ sinh con
Trời sinh phận
Đời không xuôi chảy như dòng sông
Con đứng bên này bờ lịch sử
Nhìn bên kia nước chảy ngược dòng
Cuộc trăm năm áo rách bạc màu
Lớp chìm lớp nổi những bể dâu
Ai ngồi khâu lại từng trang sử
Xin nhớ đừng quên những ngục tù
Chiều ba mươi tết?
Thôi đành vậy!
Dẫu có về?
Hay không?
Thế thôi!
Con đốt lòng con không thể nổ
Tiếng pháo mừng xuân đã tắt rồi.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment