***BIỆT
KHÚC THƠ LÊ VĂN TRUNG***
THỤC
UYÊN
BIỆT KHÚC là tiếng còi thê thiết vọng về từ thiên cổ, vọng suốt ngàn năm vẫn chưa nguôi!
Là nỗi đau đớn tái tê của ly biệt xé nát trái tim người, là sự bất lực của thân phận nhìn quê hương băng hoại, mịt mù trong cơn nhiễu loạn nhân thế!
Anh làm thơ như một cuồng sĩ, dòng tâm thức ngổn ngang và bùng nổ để lại những dư vị đắng cay, xa xót, hiu quạnh! Có lúc thơ anh trong tận cùng tuyệt vọng, bi phẫn, hấp hối cheo leo bên bờ vực thẳm, cùng lúc đó ta nhận ra tâm hồn anh, tư duy anh cũng sâu hun hút trong vực thẳm mênh mông ấy!
Xin giới thiệu đến các bạn BIỆT KHÚC, một thi phẩm viết về TÌNH YÊU VÀ THÂN PHẬN. Một thi phẩm đặc sắc, chắc lọc, được viết bằng huyết lệ và tâm can của tác giả với cách xử dụng ngôn từ độc đáo!
Anh Lê văn Trung một thi sĩ tài hoa trên văn đàn VN, xứng đáng
một chỗ đứng vững chắc và trân trọng nhất trong lòng tất cả bạn yêu thơ!
Xin trân trọng cảm ơn anh Trung Lê, về tác phẩm quí giá này!
Một đi là không hẹn tương phùng
Mà sao lòng người như ngọn sóng
Réo sầu trong suốt cõi trăm năm
(Người đi không hẹn quay về)
Đập vỡ sầu xưa, sầu chưa tan
Ta nghiêng bầu rượu tình chưa cạn
Ta nghiêng tình vơi, tình chưa vàng
(Quên đi)
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
(Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay)
Như cánh chim cắt ngang bầu trời
Để cho ta suốt một đời lam lũ
Cặm cụi viết thơ tình phung phí cuộc rong chơi.
(Ta ngược chiều sinh tử đến vô biên)
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng
Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru
Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu
Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ
(Biệt)
Thánh nhân lạc buổi nhiễu nhương này
Rát mặt mài gươm cơn gió thốc
Giáo gươm còn sao cụt chân tay
Thôi giận ta chi cơn bão sử
Vận hạn đến hồi chung cuộc đây
Nơi đâu cũng nực mùi xú uế
Hãy cướp luôn đi giọt máu này.
(Bài cuồng ca buồn bã)
Ngõ vắng, dây bìm chen lối vào
Nền gạch xám khô, tường mốc ẩm
Cây khế tàn bông rụng đớn đau
Thôi chẳng còn gì xin gởi lại
Ta như con vượn lẻ đầu non
Gửi xuống trần gian cơn hú dại
Tiếng đau vang lạnh cuối phương ngàn..
(Đợi chờ đến cuối cuộc tang thương)
Con vượn đầu non hú gọi người
Đâu đó trong niềm đau thiên cổ
Còn nguyên giọt máu vẫn hồng tươi
Ta về tay gõ vào bia đá
Thức dậy đi nào tro bụi ơi
Ai kéo hồi chuông chiều gióng giả
Tiếng rền chao động bóng mây trôi.
(Chân trời khát vọng)
No comments:
Post a Comment