Friday, October 2, 2020

Bình thơ: đọc MÙA THU HOANG ĐƯỜNG thơ lê văn trung - Võ Như Mai

Đọc MÙA THU HOANG ĐƯỜNG

thơ lê văn trung 

Đọc bài thơ mùa thu bảng lảng, bao la, xa xăm, bất tận, đem lại một nỗi niềm xao xuyến, luyến lưu. Cái cảm giác hoài cổ, bâng khuâng trải dài trên từng con chữ, từng vần thơ, gợi nhớ, đọng lại trong miền ký ức nôn nao.


Hình như mùa thu chưa trở về
Hình như người còn xa, rất xa
Tiếng còi tàu vọng từ thiên cổ
Nghìn đời chưa đến một sân ga

Trong dòng chảy cuộc đời, cuồn cuộn, cuốn chúng ta vào những bận rộn buồn vui bất tận, có bao giờ em và anh dừng lại, tự hỏi mình, chúng ta có cùng nhớ về nhau, về những tháng năm tuổi trẻ, những thời khắc tươi hồng, vô tư, đầy ắp tiếng cười dòn tan trong vòng tay đầm ấm của gia đình và người thân. Mùa trung thu, xóm làng tràn ngập tiếng trẻ con rước đèn tháng tám. Mùa thu ấy bây giờ chỉ còn lại trong ký ức của mỗi người.


Hình như mùa thu chưa trở lại
Và người chìm khuất như cơn mơ
Cánh chim mùa cũ chừng bay mỏi
Đậu xuống hồn tôi chết sững sờ

Phải chăng đó là sự hồi tưởng lại một điều bấy lâu nay đang canh cánh trong lòng, một trở trăn bàng bạc nhẹ nhàng nhưng không kém phần cháy bỏng. Mùa thu là mùa đẹp nhất, thời tiết dễ chịu nhất. Cái lành lạnh của cơn gió nhẹ tràn qua khung cửa, se sắt bờ vai ngoan. Mùa thu nhẹ nhàng mơn man nhưng đủ để “hồn tôi chết sững sờ”


Có lẽ hoa vàng chưa tỏa hương
Có lẽ đêm quỳnh chưa ngậm sương
Cho nên thu vẫn chìm trong mộng
Cho nên thu vẫn còn hoang đường

Vậy đó, anh có biết gì không? Em có nghe gì không? Dường như vẫn còn điều gì đó đang đợi chờ chúng ta phía trước. Tương lai là một dấu chấm hỏi. Hoa lá sẽ đâm chồi nẩy lộc. Vạn vật đắm mình trong thế giới riêng, đợi chờ thăng hoa trong thời khắc giao mùa.


Có lẽ em là thu! Phải không?
Có lẽ em là hoa chưa vàng
Hình như hương nhụy chìm quên lãng
Tình chưa hàm tiếu mùa ái ân

Có phải không em nhỉ? Có phải rằng anh say? Rằng anh say một mùi hương em, hương mùa thu đằm thắm, hương vạn vật trong vũ trụ bao la, bao la để thấy mình vô cùng bé nhỏ, để biết quý yêu vô cùng những điều bé nhỏ. Vì suy cho cùng, cái còn lại sau tất cả, là một mùi hương dịu dàng.


Cứ ngỡ rằng thu, thu đã về
Đâu ngỡ rằng em xa, quá xa
Cho nên tiếng hú từ thiên cổ
Con tàu vô định một sân ga.

Thì thôi em, thì thôi anh. Mùa sẽ vàng, hoa sẽ bung và nắng và mưa và những chiều nhung nhớ. Gặp gỡ và chia xa, những nụ cười và những cái vẫy tay, những con đường và những hàng cây. Chỉ còn lại tiếng hát trong veo của mùa thu đang về, thu trước, thu này và những mùa thu sau.


Võ Như Mai

Th.s gd, gvTây Úc

01/10/2020

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...