Saturday, September 26, 2020

Thơ Đạo 2

 Mây trắng bên trời - Mây trắng thênh thang - Mẹ - Mẹ về áo nhuộm câu thơ - Mồ côi - Mơ cùng mây trắng - Một chiều mưa Qui Nhơn - Nắng - Nắng Đà Lạt - Nắng Nhớ - Nắng Saigon - Nắng thu - Ngang qua gò dưa chạnh nhớ thi sĩ Bùi Giáng - Ngày về với thiên nhiên -  Nguyện cầu - Nhắn về xứ Quảng- Nhịp đập sau cùng - Nỗi niềm du tử - Ơn đời ơn người - Phố xa lạ phố người xa lạ người - Quê nhà - Quê và quán - Sinh nhật – Sóng bạc đầu – Sông chảy về đâu



MÂY TRẮNG BÊN TRỜI

Lòng thương hoài những áng mây chiều
Cứ bay mỏi về phương trời cố xứ
Và thương ta suốt một đời du tử
Thương em mịt mờ xa lắc mù tăm

Năm tháng buồn trôi, năm tháng lặng thầm
Năm mươi năm như tiếng thở dài vô tận
Năm mươi năm những gập ghềnh bên trời lận đận
Ta nợ người hay nợ chính đời ta

Ta nợ ta hay nợ cả quê nhà
Chìm dâu biển không thể nào trả nổi
Thơ ta viết không đủ lời xương máu
Cũng lặng chìm trong suốt cõi nhiễu nhương

Giấc mơ xưa hương sắc cõi thiên đường
Ta bỏ lại tình ta như bỏ lại linh hồn đá sỏi
Ta bỏ lại đời ta bên những dòng đời mệt mỏi
Ta bỏ lại tình em hiu hắt tuổi thu vàng

Năm mươi năm, ừ nhỉ, năm mươi năm
Ta vẫn ngóng hoài những màu mây bên trời cố xứ
Ta vẫn đi hoài suốt một đời du tử
Vẫn hoang mang lạc mất một phương về

Thổi qua đời mình những ngọn gió sắt se
Không mang nổi tình nhau qua ghềnh qua suối
Mặt trời ta chiều nay đã hoàng hôn réo gọi
Còn mong manh sợi mây trắng bên trời.
Lê Văn Trung

MÂY TRẮNG THÊNH THANG

Ôi hạnh phúc một chiều tôi với gió

Một chiều tôi trong gió chảy theo mây  

Cây đứng hát bên rừng hương nguyệt quế

Cánh chim hồng cao vút nhẹ nhàng bay

      Ôi hạnh phúc tôi lắng chìm bên suối

      Suối trong veo vời vợi ánh trăng vàng

      Xin gội rữa linh hồn tôi đá sỏi

      Đá ngàn năm kết ngọc cõi ba ngàn

Hồi chuông chiều âm vang lời vô tự

Huyền niệm về rỗng lặng một tâm không

Hồn mây trắng thênh thang hồn du tử

Dẫu cuối trời vẫn nhẹ gót thong dong

Lê Văn Trung 05. 08. 20


MẸ

Mẹ nằm như thể mùa đông
Đang nằm trong cõi vô cùng đời con
Mẹ nằm như một nỗi buồn
Đang còn chảy giữa mênh mông cuộc người

Mẹ nằm nghe lệ đầy vơi
Giọt tan vào cõi, giọt rơi tận miền
Mẹ nằm bên một bờ quên
Nghe bên bờ nhớ chao nghiêng bóng chiều

Mẹ nằm nhìn bóng trăng thiu
Khuyết vào con một nụ hiu hắt cười
Mẹ! Ôi! Mẹ của con ơi!
Giang tay ôm cả đất trời vào con

Giang tay che kín nỗi buồn
Giang tay ôm cả linh hồn trần gian
Mẹ nằm ôm hết gian nan
Dành nhung lụa trải cho đường con đi

Đất trời có lắng im nghe
Lời ru của mẹ vọng về ngàn năm.
Lê Văn Trung


MẸ VỀ ÁO NHUỘM CÂU THƠ
(tặng Viên Hướng)

Mẹ về đứng giữa trời thu
Nghe ngàn năm vọng lời ru đất trời
Lời ru chảy một kiếp người
Gian nan thuyền ngược, đầy vơi bến bờ

Mẹ về áo nhuộm câu thơ
Tóc sương trắng cả lòng xưa mỏi mòn
Hỡi ơi trăm suối ngàn sông
Có nghe tiếng vọng tự nguồn cội xưa?

Mẹ là nắng, mẹ là mưa
Mẹ là tiếng võng đong đưa nỗi người
Tôi nghe giọt lệ mẹ cười
Nỗi đau mẹ nuốt, niềm vui mẹ giành
…cho con
Lê Văn Trung


Mồ Côi



Mẹ chết từ khi con tập nói
Ngọng nghịu không tròn câu yêu thương
Chân non bò vướng bên khe cửa
Tay vói chưa qua một nỗi buồn

Nhớ vòng tay ấm đêm đông tái
Còn đâu!
Lạnh giá buổi thu tàn
Con nằm nghe gió lay cành lá
Mà ngỡ lời ru mẹ chứa chan

Ngày con tập nói chưa thành tiếng
Mẹ mớm từng lời môi sữa thơm
Con thấy con là con chim nhỏ
Trong đôi cánh mẹ ấm vô cùng

Ngày con tập nói
Con nào biết
Mẹ bỏ đi về nơi rất xa
Từng đêm con thấy con bên mẹ
Không khóc mà sao mắt lệ nhòa.
Lê Văn Trung

MƠ CÙNG MÂY TRẮNG

Trăng mùa xưa lạnh lẽo đồi Tây
Tôi lãng du theo bóng chim gầy
Mây rãi khắp đồi mây trắng xóa
Trắng cả hồn thơ trắng lạnh đầy

Gió buốt thiên thu mờ mấy nẽo
Áo phong sương đã nhạt đã nhàu
Tôi gói hồn thu trong chéo áo
Tôi gói tình thu trong nỗi đau

Tôi gửi thơ qua núi qua rừng
Gửi hồn thơ qua vạn bến sông
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi chìm theo mây cùng mênh mông

Tôi gửi thơ qua cuộc tình người
Gửi đời theo thoáng chút hương phai
Gửi hồn qua bóng trăng hiu quạnh
Bỏ lại trần gian lạnh bóng ngày

Là thế, tôi hoài mộng lãng du
Gửi buồn thương lại bến sông xưa
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi tan theo mây cùng cơn mơ.
Lê Văn Trung

MỘT CHIỀU MƯA QUI NHƠN

Không có mưa nào buồn như mùa mưa Qui Nhơn
Không có con đường nào dài hơn nỗi buồn
Con tàu nằm đợi sân ga vắng
Đợi suốt mùa thu qua mùa đông

Không có chiều nào buồn hơn buổi chiều Qui Nhơn
Đôi mắt mù sương hay lòng tôi mù sương
Tôi đưa người vòng quanh phố vắng
Tôi đưa tôi lạc mấy dặm đường

Không có chia ly nào buồn hơn chia tay Qui Nhơn
Tóc rối trong mưa tóc lạnh vô cùng
Xin quàng hồn tôi như khăn lụa
Cho nhớ nhung hoài một thoáng hương

Không có mưa nào buồn hơn mùa mưa Qui Nhơn
Không có con đường nào dài hơn nỗi buồn
Tôi cầm tay người là cầm theo nỗi nhớ
Tôi cầm tay người cầm mãi nỗi hoài mong.
Lê Văn Trung

NẮNG


Sáng hôm nay, trời trong, rất trong
Lòng tôi như một dải mây hồng
Bay trong sương nắng, vương trên lá
Nhuộm xuống vườn xanh, hoa ngát hương

Sáng hôm nay, trời xanh, rất xanh
Lòng thơm như một đóa hoa quỳnh
Nhà ai nở mấy nhành lan tím
Hồn tôi ai vẽ mà nên tranh

Hình như mùa đông chưa trở về
Hình như tình thu còn đâu đây
Tôi nghe gió hát lời thơ ngọc
Tôi nghe lá reo nghìn âm giai

Ai giăng đầy tơ vàng như lụa
Phất phới bay trong nắng lụa là
Em về Áo mỏng Chìm trong mộng
Giọt nắng mùa xưa cũng nở hoa.
Lê Văn Trung

NẮNG ĐÀ LẠT

Nắng trinh nguyên nắng mới tinh
Nắng reo trên lá nắng in bóng người
Nắng vàng hoa nắng hồng môi
Hồn tôi đà lạt nắng cười trong veo

Em về ôm nắng về theo
Nắng trôi theo tóc nắng dìu dặt bay
Mắt ai sáng giọt nắng đầy
Nắng vương trên áo nắng gầy đôi vai

Trông theo nắng giấc mơ dài
Giấc mơ theo nắng chảy hoài trong thơ.
Lê văn Trung

NẮNG NHỚ

Ai đem nắng trải xuống vườn thơ
Long lanh từng sợi mỏng tơ trời
Lòng vui theo gió vờn trên lá
Lòng reo theo nắng vàng đang rơi

Nắng thắm trên chùm bông tí ngọ
Nắng hôn mà mượt đóa quỳnh anh
Nắng như áo mới ai đầu ngõ
Nắng vẽ hồn tôi lên lá xanh

Ngày xưa nắng thắm áo sân trường
Nắng rẽ đường ngôi tóc chải rằm
Nắng chảy vào thơ dòng hương mật
Nắng cười trong mắt, mắt mù sương
Lê Văn Trung

NẮNG SÀI GÒN

Không có mùa thu vàng phai áo lụa
Em cũng vàng ươm nắng thắm Sài Gòn
Từng giọt nắng theo em vào quán nhỏ
Nghe tiếng cười em trong nắng giòn tan

Gió nao nức bay theo từng sợi nắng
Nắng mượt mà trên tóc chảy vào thơ
Có thao thiết hồn trôi chìm trong nắng
Em có nhìn thấy nắng ướp trong mơ

Em gửi tình tan theo từng giọt nắng
Em về ươm ngà ngọc nắng Sài Gòn
Mai mốt em đi toa tàu chở nặng
Giọt nắng nào phai trên những dặm buồn

Không có mùa thu hồng môi mật ngọt
Tình cũng vàng ươm nắng lụa Sài Gòn
Em về. Xa vắng. Quên hay nhớ
Nắng một thời từng sợi úa chon von.
Lê Văn Trung

NẮNG THU

Lòng bỗng thơm hương mật
Nắng lụa mềm như nhung
Nắng vàng hoa ngũ sắc
Nắng hồng viền môi thơm

Nắng ru đời trên lá
Nắng soi hồn trong sương
Nắng từng chùm rực rỡ
Vàng mùa thu hoang đường

Ai vẽ tình lên nắng
Thơ pha màu trong mây
Ai vẽ vào tịch lặng
Bờ vai nắng lụa gầy

EM về hay nắng ngọc
Tóc bay chìm trong mơ
Thơ tôi chìm trong tóc
Nắng hay màu thu xưa

EM về hay nắng ngọc
EM về hay hoa bay
Nắng hay tình mật ngọt
Chảy mềm trong cơn say.
Lê Văn Trung

NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG
(kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)

Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Lê Văn Trung

NGÀY VỀ VỚI THIÊN NHIÊN

Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Chút đời ta cũng vô cùng sương khói.
Tình em nào có nghĩa gì với cỏ cây
Bởi hồn ta đã phủ đầy mây trắng.
Sẽ thắp sáng thiên nhiên bằng trái tim hồng
Ta thổi tù và trong chiều tĩnh mạc
Hạnh phúc em dầu rất hiển linh
Làm sao đưa ta đến những vì sao
Nở trắng một trời vĩnh cửu
Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Ta xoải cánh phiêu du cùng gió
Có bao giờ em nghĩ đến một giọt sương
Đã tan vào lòng bất tận.
Ngày ta về với thiên nhiên
Lòng giăng đầy mây trắng
Ta đã ngủ cùng các vì sao
Giữa những chiều mênh mang sương khói
Ngày ta về với hư vô
Bay theo những cánh chim hồng
Trong suốt đời tịch mạc.
Lê Văn Trung



NGUYỆN CẦU

Tôi đang sống cùng linh hồn sỏi đá
Nghe điêu tàn bên gỗ mục rong rêu
Tôi đang thở bằng sương chiều lạnh giá
Bằng muộn phiền trong say tỉnh liêu xiêu

Hỡi anh em cõi phù sinh khánh tận
Xin nguyện cầu cho trái đất hồi sinh
Hỡi anh em bên vực bờ sinh tử
Xin rung chuông đánh thức trái tim mình

Tôi đang sống bằng máu xương thương tật
Bằng linh hồn vỡ vụn những niềm đau
Tôi hít thở cả bầu trời nhiễm độc
Và mỏi mòn cả những giấc chiêm bao

Chim bỏ rừng
Rừng không cây chim đậu
Rừng cháy khô
Sông suối cũng trơ lòng
Chuyến đò nhân gian thôi đành mắc cạn
Kinh nguyện cầu xin nối lại bờ sang.


Lê Văn Trung

NHẮN VỀ XỨ QUẢNG

Ai về xứ Quảng cho tôi nhắn
Sông Thu còn chảy thuận dòng xưa
Hay tình bồi lỡ theo mưa nắng
Bải mía triền dâu cũng xác xơ

Ai về Đại Lộc qua Duy Xuyên
Ghé hỏi thăm cô lái Bến Rền
Chờ hết Xuân Thu mờ vó ngựa
Trường Sơn bia đá đề vô danh

Ai qua Nam Phước lên Trà Kiệu
Tượng Chúa buồn thiu nóc giáo đường
Nhớ hỏi thăm người em năm cũ
Tiếng cầu kinh chìm giữa tiếng bom

Ai về xứ Quảng cho tôi hỏi
Sông Trà sông Vệ chảy về đâu?
Người đi sông chảy vào quên lãng
Người về lạc lỏng giữa Trà Câu
Ai ghé Bình Sơn về Mộ Đức
Nghĩa Hành, Đức Phổ viếng người xưa
Tôi thắp lòng tôi nhen đóm lửa
Hắt hiu Thiên Bút khói mây mờ

Sông Trà, Sông Vệ chảy về đâu?
Bão dậy Sông Thu sóng bạc đầu
Quê nhà đâu cũng là quê tạm
Thiên cổ chưa tàn cuộc bể dâu.
Lê Văn Trung

NHỊP ĐẬP SAU CÙNG

Trái tim đau còn nhịp đập sau cùng
Vẫn thoi thóp nghe tiếng chiều than vãn
Níu hơi thở hắt hiu tàn giọt nắng
Níu tình người nhòe nhoẹt bóng hoàng hôn

Nghe gió hoang vu suốt cõi vô cùng
Nghe sóng vỡ chạm bờ đau thiên cổ
Nghe rền rỉ tận trùng trùng bia mộ
Người trăm năm về khóc giữa chiêm bao

Tạ ơn người, tạ lỗi với xưa sau
Xin trả lại trần gian này cõi mộng
Xin trả lại vẹn nguyên hình với bóng
Trái tim đau còn nhịp đập sau cùng

Chốn ta về là một cõi mênh mông
Lê Văn Trung


NỖI NIỀM DU TỬ
 
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Còn tình người xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Còn chênh chao hư thực đọng bên rèm

Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trên từng phút luân hồi
Em có hiểu giữa lòng đời bão động
Vệt nắng vàng đủ ấm một bờ đông?

Biết bao lần nhuốm hồn trong sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Ta chợt nghe những chờ đợi mông mênh
Trần mộng cháy giữa bãi cồn hư ảo

Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Rủ phong trần du tử gót phiêu diêu

Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi kiếp trăm năm?!

Lê Văn Trung

ƠN ĐỜI, ƠN NGƯỜI

Xin cám ơn một nụ hồng
Đã vì ta nở giữa lòng nhân gian
Xin cám ơn những con đường
Có em về giữa mùa sương nguyệt rằm

Cám ơn đời dẫu trăm năm
Cám ơn cả những phù vân nhiệm mầu
Mai tôi vực thẳm ghềnh cao
Tấc lòng thâm tạ tình sâu nghĩa dày.
Lê Văn Trung

PHỐ XA LẠ PHỐ, NGƯỜI XA LẠ NGƯỜI

Phố xưa vừa lạ vừa quen
Niềm quên nỗi nhớ lặng chìm trong tôi
Hình như lòng cũng lỡ bồi
Ngày mưa tháng nắng đầy vơi mấy dòng

Sông ơi sông mãi là sông
Chảy qua dâu biển tấm lòng cổ kim
Mà sao tiếng sóng tội tình
Vỗ vào phố cổ trái tim lệ nhòa

Hình như từng dấu rêu xưa
Chìm trong phế tích bụi mờ thời gian
Hình như chiếc lá thuyền nan
Chở không hết nỗi ngỡ ngàng trong tôi

Những con đường cũng ngậm ngùi
Chạy quanh co giữa lòng người xót xa
Bước chân nhẹ gót hiên nhà
Bơ vơ như bóng hồn ma lạc loài

Hình như nước của sông Hoài
Ngược về cố quận nửa đầy nửa vơi.
Lê Văn Trung

QUÊ NHÀ
 
Đi và đứng như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại quán quê xưa
Thuở trời đất và linh hồn hoang dã
Rừng núi mong ta, khe suối đợi chờ

Bay và lượn như con chim con bướm
Ta trở về nghe tiếng gọi rừng thiêng
Thuở Trời Đất mang tên là Ánh Sáng
Rọi soi về trăm Nẻo Hạnh Vô Biên

Ca và hát như con giun con dế
Ta trở về nghe mặt đất hồi sinh
Ôi hạnh phúc đã xanh từ giọt lệ
Ta nẩy mầm trong tận trái tim em

Triệu triệu năm như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta tìm lại một Bí Huyền Vô Ngã
Trong vô biên vời vợi cả trời Thơ.
Lê Văn Trung

QUÊ VÀ QUÁN

quê là quán
quán là quê
ra đi là cuộc trở về thủy chung
sông và suối
suối và sông
sông đi là suối nối dòng trước sau
cõi vị lai
cõi ban đầu
hai miền tịch mịch, hai đầu hư không
sá gì dâu biển tang thương
quê là quán trọ trên đường mây bay.
Lê Văn Trung

SINH NHẬT

Sinh ra đời là nối cuộc rong chơi
Là tiếp tục bao dặm đường dang dỡ
Trần gian ơi còn phù du trắc trở
Ta còn về rộ nở đóa từ tâm

Còn luân hồi nên còn chạm trăm năm
Ta sinh ra để biết màu dâu bể
Ta sinh ra để biết mình không thể
Mãi kiếm tìm mộng ảo giữa bao la

Sinh ra đời để nhìn rõ cái ta
Còn khép mở đi về trong vô vọng
Chưa chạm vô cùng nên còn chiếc bóng
Của kiếp người giữa bồi lở tàn phai.
Lê Văn Trung

SÓNG BẠC ĐẦU

Chén đời đã rót nên đành uống
Giữa bờ mê, ngộ chốn tang thương
Trăm năm tiếng gọi vang lòng mộ
Ai về đứng khóc giữa đêm sương

Cố quận? Mười phương mù cố quận
Mắt mờ muôn dặm bóng tà huy
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Gửi một lời chào buổi biệt ly

Đã rót lòng nhau quá mỏi mòn
Men nghìn năm cũ vẫn chưa tan
Ôi lòng dâu biển hòa trong rượu
Rót mãi về đâu hỡi thế gian!

Sao mãi mù xa trời viễn xứ
Như con thuyền giạt cuối bờ đau
Dòng rượu đời say là sóng vỗ
Vỗ mãi ngàn năm sóng bạc đầu.
Lê Văn Trung

SÔNG CHẢY VỀ ĐÂU

Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể những câu chuyện đời
Lặng theo sóng vỗ trùng khơi
Sắc không mở cổng tinh khôi vẫy chào

Lênh đênh nhánh lục bình đau
Trăm năm nhuộm tím một màu bể dâu
Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể thiên thâu nhập ngàn.

Sáo bay lẽ bạn xa đàn
Tiếng kêu rụng xuống bến hoàng hôn xưa
Có người trên bến sông mưa
Tử sinh lộng đỉnh Phật thừa như nhiên
Lê Văn Trung

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...