Saturday, September 26, 2020

Tập thơ Biệt Khúc (Phần 2) - Lê Văn Trung

 HUYỀN CA VÔ TẬN - EM VỀ MỞ LẠI GIÙM TRANG SÁCH - BIỆT - NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG - VÀNG RỤNG - ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀ - TA NGƯỢC CHIỀU SINH TỬ ĐẾN VÔ BIÊN - U HOÀI - TRĂM NĂM TÔI GỌI TÔI VỀ - XIN ĐỪNG ĐÁNH THỨC GIẤC MƠ CỦA TÔI -  SẦU NGHE TÓC RỤNG CUỐI TRỜI TANG THƯƠNG - VỀ LẠI BẮC CẦN THƠ - TRĂNG BẠC - BÊN BỜ SINH TỬ - ĐÀNH QUÊN - SÓNG BẠC ĐẦU - TRĂNG KHUYẾT - CHÂN CẦU LÃNG QUÊN - MIỀN IM LẶNG - ĐẤT TRỜI ĐÂU PHẢI CỦA AI - NHƯ CHÚT MÂY BAY - TRĂNG VỀ TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG - NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI - NIỀM VUI NỖI NHỚ NGẬM NGÙI - PHÂN THÂN - NGUYỆN CẦU - TRỞ VỀ - XIN UỐNG CÙNG TÔI - ĐẤT VÀ THƠ HÒA LỆ MÁU DÂNG ĐỜI - NGƯỜI ĐI TÌM CÁI BÓNG CỦA MÌNH - CHÂN TRỜI KHÁT VỌNG - ĐỢI CHỜ ĐẾN CUỐI CUỘC TANG THƯƠNG - NGÀY VỀ VỚI THIÊN NHIÊN - KHI RỜI VIỆN TIM - CHÉN RƯỢU HOÀNG HÔN - GIỌT RƯỢU NÀO TAN GIỮA CUỘC SẦU


HUYỀN CA VÔ TẬN 

Tôi đã viết một bài tình ca dài hơn một ngàn câu
Để nói về những giấc mơ lặng chìm xa khuất
Để nói về một tình yêu như chưa hề có thật
Để nói về những đớn đau như ân phúc nhiệm mầu
Để nói về những dòng sông và những nhịp cầu
Để nói về những mùa thu vàng đi không trở lại
Để nói về những ngày đông gió trầm mưa ngãi
Về mù sương mờ mịt mắt mù sương
Về hoàng hôn mờ mịt mắt hoàng hôn
Về giọng hát hoang đường rơi vàng trên phố
Tôi đã viết trong điên cuồng quắt quay nỗi nhớ
Tóc trầm hương huyền hoặc đêm Vườn Hồng
Tôi gọi trăm lần tiếng gọi tắt bên sông
Nghe sóng vỗ vào hồn tôi đành đoạn
Tôi đã đến đã đi, đã trở về trong muôn trùng hoạn nạn
Viết về em như kể chuyện giấc mơ buồn
Bài tình ca tôi chảy giữa mênh mông
Như dòng máu trong tim đời tan chảy
Bài tình ca tôi viết mãi không cùng.

 
EM VỀ MỞ LẠI GIÙM TRANG SÁCH
(Gửi anh Trần Hoài Thư)
Em về mở lại giùm trang sách
Chừng đã nhiều năm ta bỏ quên
Em hong khô lại đôi dòng lệ
Đã ướt từng con chữ muộn phiền.

Em về lật mở từng trang sách
Đọc tiếp giùm ta những chuyện buồn
Chuyện những mảnh đời không lối thoát
Chuyện những dòng sông đã cạn dòng

Em về đọc lại từng trang sách
Ta sợ sau này sẽ lãng quên
Ta sợ mộ đời rêu úa rủ
Ôi hồn tráng sĩ cũng vô danh

Em về chép lại từng trang sách
Chừng đã chôn vùi giữa nhiễu nhương
Nước mắt đừng hoen mờ con chữ
Theo dòng nước mắt khóc quê hương

Có ai ngồi đọc từng trang sách
Cháy sém từ trong lửa hận thù
Chữ mất chữ còn như xương máu
Nhạt nhàu trong ký ức đau thương

Có ai ngồi lật từng trang sách
Chợt thấy tê buồn những ngón tay
Chợt thấy hồn ma trong hồn chữ
Lang thang như một kiếp lưu đày

Về khâu vá lại từng trang sách
Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa
Đêm đốt nhang trầm ta khấn nguyện
Em về chép lại giùm trang thơ

Ta đã nhiều năm không trở lại
Con đường cố lý vẫn mù xa
Em có về qua ngôi nhà cũ
Hỏi giùm người có nhớ ra ta.
 
BIỆT
 
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng

Đất ở đâu cũng màu luân lạc
Và nỗi buồn trải quạnh như sương
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi bến mịt sông mù

Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru
Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu
 
Ta đi là biệt đời nhau nhé
Em có lên ngàn ngóng bốn phương
Đã biết trăm năm tình hóa đá
Thì mong chi giọt lệ tương phùng

Đã biết ta trăm đường muôn ngả
Không chốn nào là chốn dung thân
Thôi cứ xem như ta chẳng về
Xem như đời chỉ tạm ngang qua

Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ
 
Thôi xem như chưa hề có nhau
Hai ta là hai cõi chiêm bao
Em và ta là hai chiếc lá
Chiếc rơi triền thấp chiếc đồi cao

Giông bão thổi tung ngàn số phận
Lạc nhau từ giấc mộng ban đầu
Về làm chi thôi về làm chi
Thà cứ như người không bản quán

Không họ hàng không cả tông chi
Đời ở đâu cũng đời nhiều loạn
Ta ở đâu nào có hơn gì
Người ở đâu cũng người xa lạ

Thôi về chi rào chắn giậu che
Thôi về làm chi đừng hỏi nữa
Gươm cuồng tay mỏi chí tàn suy
Đốt đuốc mà soi lòng nhân thế
Đất trời là một khối vô tri
Qua bao vong diệt cùng dâu bể
Trái tim người là nấm mộ đây
Đôi mắt đã mù khô cả lệ
Thì rót làm sao chén rượu đầy
Về làm chi về làm chi hỡi
Ngươi phương mù áo rách tang thương
Ta nghe ngươi hát lời vinh Thánh

Mà buồn hơn khúc hát đoạn trường
Ta thấy ngươi ngồi ôm tượng Chúa
Mà như ôm cả thế gian buồn
Thôi về làm chi về làm chi

Ngươi và ta hai kẻ sau cùng
Cứ đi cho hết vòng luân chuyển
Mà ngắm nhân gian đã loạn cuồng
Trái tim người chứa toàn sâu bọ
Rắn rít trườn lên cuôn chặt hồn
Ta đi có lẽ không về nữa
Gặp ngươi nơi góc biển chân trời
Tình như phù vân không hò hẹn
Lòng như sương khói chẳng buồn vui
Ta chỉ thương ngươi còn vọng tưởng
Một trần gian quá đổi ngậm ngùi
Ta chỉ thương ta còn ngất ngưỡng
Đi- về hai nẻo vẫn chưa nguôi.
 
NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG
 
Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền

Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm

Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời

Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi

Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu

Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu

Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành

Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh

Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi

Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi

Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân

Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.

Lê Văn Trung (kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)
 
VÀNG RỤNG
 
Rồi một chiều rượu đắng cả hoàng hôn
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
 
Tôi thấy tôi trong hiu quạnh đất trời
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
 
Rơi không đành nhuộm trắng cả hoàng hôn
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
 
Trên môi tình lạc lỏng kiếm tìm nhau
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG 
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
 
ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀ
Ngày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớ
Mưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mù
Ta đứng giữa loài người, như khách lạ
Thắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vu

Dòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệp
Sông tôi ơi đành cạn cuộc tình em
Nghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khép
Ta gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.
 
TA NGƯỢC CHIỀU SINH TỬ ĐẾN VÔ BIÊN
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Như cánh chim cắt ngang bầu trời
Để cho ta suốt một đời lam lũ
Cặm cụi viết thơ tình phung phí cuộc rong chơi
Em tắt một vầng trăng
Vùi lấp hết sao trời
Đêm ba mươi đời mình ta như kẻ đui mù bước đi bằng trí huệ một ngàn năm khổ hạnh
Bằng tinh huyết thi ca
Bằng nhiệm mầu hiễn Thánh
Ta mãi đi tìm thứ ánh sáng chiêm bao
Ta mãi đi tìm dù chỉ một vì sao
Trong vết cắt của đường bay vũ trụ
Ta dẫu biết triệu triệu năm ánh sáng
Ta vẫn xoay tròn như hành tinh cô đơn
Có bao nhiêu quỹ đạo trong một con người?
Có bao nhiêu quỹ đạo trong cõi tình em?
Và bao nhiêu đường dẫn vào trái tim?
 
Người ta bảo thi ca là nguồn cơn của hủy diệt
Để soi tìm vĩnh cửu giữa vô biên
Người ta bảo tình yêu là một đường bay không bao giờ có thật
Chỉ tỏa hương vào cơn mộng ảo huyền
Và mùi hương là độc dược thần tiên
Để hủy diệt và hồi sinh bất tử
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Ta ngược chiều sinh tử đến vô biên.
 
U HOÀI
 
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
 
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
 
Có bao giờ nhuốm chút hồn sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
 
Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
 
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
 
TRĂM NĂM TÔI GỌI TÔI VỀ
 
Từ khi mẹ sinh tôi ra
Trần gian! Tôi đã khóc òa! Trần gian!
Mười năm, rồi năm mươi năm
Tôi đi chưa hết gian nan phận người
Và tôi trên những ga đời
Con tàu vô định vẫn rời rã đi
 
Trăm năm tôi gọi tôi về
Màu mây thiên cổ còn bay mịt mùng
Biết đâu là cõi vô cùng
Biết đâu là trạm dừng chân đời đời
 
Từ khi mẹ sinh ra tôi
Trần gian! Tôi đã khóc cười cùng ai
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ đã đầy bụi tro.
 
XIN ĐỪNG ĐÁNH THỨC GIẤC MƠ CỦA TÔI

Xin đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Giấc mơ loài dã tràng
Nước sẽ xóa đi
Sóng sẽ cuốn trôi
Nhưng người đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Đừng đánh thức giấc mơ loài dã tràng
Trên bờ cát này tôi sẽ xây những lâu đài
Nơi tình yêu tôi trú ngụ
Nơi linh hồn tôi trú ngụ
Nơi máu xương tôi tan hòa cùng nước cùng sóng cùng đại dương bao la
 
Tôi sẽ miệt mài xây những lâu đài cát
Bằng giấc mơ mầu nhiệm về hạnh phúc và khổ đau về sự vĩnh hằng
Với ngàn nỗi khát khao cháy bỏng trong lòng
Với vạn nỗi hoài mong về một mối tình vĩnh cửu
Bằng trái tim tôi - bằng nguồn cứu rỗi
Bằng hồng ân linh hiển của đấng quyền năng
 
Xin đừng đánh thức giấc mơ tôi
Tôi chỉ là những hạt sương
Chỉ là những hạt sương trên áo chiều vàng thắm
Chỉ là những hạt sương trong mắt người thăm thẳm
Xin đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Giấc mơ loài dã tràng.
 
SẦU NGHE TÓC RỤNG CUỐI TRỜI TANG THƯƠNG
 
Thổi về đâu gió hoàng hôn
Mà nghe thao thiết nỗi buồn vàng hanh
Trôi về đâu mà lênh đênh
Màu mây ảo mộng mong manh cuối trời

Nhớ về đâu mà không nguôi
Tương tư từng sợi tóc người chiều mưa
Trôi về đâu cõi xa mờ
Sông tôi sóng vỗ đôi bờ hoang vu

Trăm năm lạc mất đời nhau
Còn không bải biển nương dâu lỡ bồi
Chiều nay gió lộng phương người
Sầu nghe tóc rụng cuối trời tang thương.

(Bài thơ viết tặng một người đã trải qua cơn bịnh hiểm nghèo hơn 10 năm qua)
 
VỀ LẠI BẮC CẦN THƠ
(Gởi Ng.) 
Ba mươi năm trở lại bắc Cần Thơ
Sóng vẫn vỗ đôi bờ sông mông quạnh
Chiếc phà vẫn lại qua muôn đời cam phận
Người đi, về chẳng hò hẹn cùng ai
 
Ba mươi năm như một tiếng thở dài
Réo áo não qua lòng người khách lạ
Chiều cuối đông ngồi chờ bên kè đá
Vành trăng xưa từng mảng vỡ theo dòng
 
Chạnh nhớ người qua bến bắc hoàng hôn
Lòng thiếu nữ tỏa hương thầm dạ thảo
Ba mươi năm nửa đời tôi gió bão
Nhớ, quên người gió xõa tóc chiều buông
 
Nhớ, quên người thăm thẳm một dòng sông
Gió thổi về đâu? Xuôi ngược cõi vô cùng
Em chẳng hiểu mây đời tôi vô định
Em có thấy sông đời tôi trăm nhánh
 
Mà chiều nay đậu lại bắc Cần Thơ
Ba mươi năm không hẹn, không chờ
Lòng tôi vẫn như lòng tôi rất cũ
Tình tôi vẫn như màu trăng viễn xứ
 
Đêm Ninh Kiều sáng một khoảng tình tôi 
 
TRĂNG BẠC
 
Khi về chợt thấy lòng se quạnh
Hàng xóm chong đèn thức suốt đêm
Tiếng người gọi vói qua hiên vắng
Tiếng gọi mơ hồ nỗi nhớ quên
 
Ta ngỡ ngàng lay hờ cánh cổng
Hình như đóng kín lòng trăm năm
Màu trăng chảy ướt niềm hoang vắng
Trăng ơi có thức cùng ta chăng?
 
Hình như nhà vắng – Người đi biệt
Hay chỉ là ta lạc lối về
Hay chỉ là ta thành kẻ lạ
Giữa giấc mê đời đã ngủ mê
 
Ai vói hỏi buồn bên hàng xóm
Khe cửa còn leo lắt ánh đèn
Ngỡ như thiên hạ mình ta thức
Có kẻ vì đâu mà trắng đêm
 
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Đã qua
Lòng ai? Lòng viễn khách xa nhà
Khi về tìm lại màu trăng cũ
Trăng vỡ như ngàn hạt lệ sa
 
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Thế thôi!
Nhà xưa đây! Người bỏ đi rồi
Lòng của ta xưa giờ cũng lạ
Tình của ta xưa giờ phai phôi
 
Hơn bốn mươi năm cuộc biến thiên
Khi về lạ cả những tình thâm
Tiếng người hỏi vọng bên hàng xóm
Đánh thức trong ta vạn nỗi niềm
 
Hơn bốn mươi năm, thôi đành vậy
Giấu lời chia biệt, nén niềm đau
Ta ngồi chuyện với vành trăng lạnh
Đã thức cùng ta đến bạc đầu.
 
BÊN BỜ SINH TỬ

Thôi bỏ lại bên này bờ sinh tử
Phận đời ta rơm rạ có ra gì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Xót thương chi bèo giạt bến sông này

Lòng nhân thế, lòng mịt mù mưa nắng
Còn gì nhau mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì nhau mà nghĩa trả tình vay

Ta đứng giữa trần gian mà bật khóc
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc bể dâu

Khi bỏ lại đời ta không tiếc nuối
Ta thắp câu thơ truy niệm kiếp người
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người niệm khúc của chia phôi

Lòng dâu bể - tình em là dâu bể
Ta bỏ đi, tàn tạ, xác thơ buồn
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
 
ĐÀNH QUÊN
(Tặng T.H.Thư và H.Đ.Thao)
 
Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớ
Thuở bình yên em gánh gạo qua đồng
Má hồng thơm như lúa đồng mới nở
Lòng reo vang như mở hội bên sông
 
Lời hẹn ước trăm năm tình nghĩa cũ
Xóm làng xưa mái rạ túp tranh nghèo
Đôi ta là chim rừng là bướm nội
Cưới nhau giữa ngày xuân ấm nắng vàng reo
 
Anh nhớ từng con đường thôn, lối xóm
Những đêm hè đom đóm lập lòe bay
Nhớ khói hoàng hôn, nhớ sương buổi sớm
Nhớ nụ hôn nồng, lành lạnh gió heo may
 
Nhớ khóm bèo trôi, nhớ chùm bông súng
Trường làng xưa, chim sáo nở mùa này
Nhớ lũy tre xanh, sân đình rợp bóng
Nhớ buổi hẹn hò tay ấm trong tay …
 
Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớ
Thuở thanh bình xa lắm phải không em?
Lời hẹn ước? Không bao giờ tao ngộ
Phút trùng lai, thôi nhé cũng đành quên
 
Con đường cũ kẽm gai, mìn nghẽn lối
Mà phương trời khói lửa cố hương ơi!
Em đã chết hay vẫn mòn mỏi đợi
Còn gì đâu! Thôi đã lạc nhau rồi
Lê Văn Trung - Tạp chí Bách khoa số 340, ngày 01-03-1971
 
SÓNG BẠC ĐẦU
 
Trăm năm chén rượu không đành uống
Ta rót chưa tàn nỗi nhiễu nhương
Ta gọi ta rền vang đáy mộ
Ai về đứng khóc giữa đêm sương
 
Cố quận? Mười phương mù cố quận
Mắt mờ muôn dặm bóng tà huy
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Gửi một lời đau buổi biệt ly
 
Ta rót lòng ta đã mỏi mòn
Rượu nghìn năm cũ men chưa tan
Ôi lòng dâu biển hòa trong rượu
Ta rót về đâu hỡi thế gian
 
Em mãi mù xa trời viễn xứ
Ta con thuyền giạt cuối bờ đau
Dòng rượu đời ta như sóng vỗ
Ta vỗ ngàn năm sóng bạc đầu.
 
TRĂNG KHUYẾT
 
Năm mươi năm, dòng sông buồn, vẫn chảy
Chiếc thuyền xưa, bến cũ, chẳng quay về
Tôi khản giọng giữa đêm đời mưa lũ
Tiếng sóng nào mỏi mệt mấy bờ khuya
 
Năm mươi năm tôi đếm từng chiếc lá
Nỗi vàng phai rụng xuống buổi xa người
Khi đứng giữa vòng xoay đời xa lạ
Tôi rẽ phương nào cũng chạm lá tình phai
 
Năm mươi năm, một đời thơ lận đận
Tôi trở về không kịp nối lời thơ
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu người, tôi uống giữa cơn mơ
 
Năm mươi năm tôi trở về không kịp
Áo vàng phai từ buổi nguyệt chưa rằm
Năm mươi năm còn nguyên vành trăng khuyết
Là tình người đã khuyết cả trăm năm.
 

CHÂN CẦU LÃNG QUÊN

Người bãi biển kẻ nương dâu
Ngàn năm chung một nỗi đau đoạn trường
Kẻ cuối bãi người đầu nguồn
Mà nghe xao xác sóng cuồn cuộn dâng

 
Thôi đành thôi nhé tri âm
Cây đàn đập vỡ lệ tràn năm cung
Thôi đành tài tử giai nhân
Bạc đầu trắng cuộc phong trần còn đau
 
Thôi đành trả lại xưa sau
Dòng tôi sóng chạm chân cầu lãng quên.
                            Lê Văn Trung

MIỀN IM LẶNG

Như chiếc lá rơi hoài không chạm đất

Tôi rơi buồn trong những giấc mơ em
Rơi buồn tênh như một nốt nhạc tình
Từ muôn kiếp, từ xa mù mê vọng
 
Bóng em khuất nẻo hoàng hôn quạnh vắng
Áo mờ phai, tóc chải lụa phai chiều
Tôi chới với giữa chập chùng cơn mộng
Níu bàn tay hờ hững lá vàng gieo
 
Tôi chới với giữa một MIỀN IM LẶNG
Tôi rơi hoài vô tận phía hoang vu
Chốn phải đến hàng triệu năm ánh sáng
Tôi rơi cùng hàng triệu triệu cơn mơ
 
Ôi một MIỀN IM LẶNG nở đầy hoa
Tôi rơi mãi về QUÊ NHÀ TRO BỤI
Tôi rơi về phía lòng em mở hội
Giữa một MIỀN IM LẶNG của nghìn năm.

ĐẤT TRỜI ĐÂU PHẢI CỦA AI
"Dans l' attente 
de la mort on retrouve
la vie. Et sa vie"


Bao năm đất đá còn mưng mủ
Thì sá gì ta khúc ruột mềm
Thì sá gì em lòng cô phụ
Sá gì tài tử với giai nhân

Đời như trăm nhánh sông bồi lở
Ta chảy về đâu cũng muộn phiền
Ta cũng đầu ghềnh em cuối bải
Mỗi người chảy một nhánh đời riêng

Trôi mịt mù theo dòng lãng quên
Trôi về đâu hỡi tuổi hoa niên
Hoa đang hương sắc, đương hàm tiếu
Vội úa tàn theo những biến thiên

Về đâu cũng dẫn vào mê lộ
Ta con tàu lạc mấy sân ga
Đất đá còn đau niềm cố thổ
Về đâu? Mờ mịt bóng quê nhà

Nơi nao ta cũng là lưu khách
Quán trọ tình em chẳng hẹn về
Chẳng hẹn, mà đau bầm gan ruột
Đất trời đâu phải của riêng ai!


NHƯ CHÚT MÂY BAY

Có bao giờ em tưởng rằng
Một ngày anh về thăm ngôi nhà chúng ta
Ở bên kia thành phố
Là ngày cuối cùng anh bỏ đi
 
Mong được thấy em còn nguyên nụ cười
Tuổi lớn khôn đầy tay mộng ước
Em ngủ bình yên trong hầm núp đạn
Mơ chuyện thanh bình hoa gạo đỏ bên sông
Một sớm mùa xuân em sẽ theo chồng
Như chuyện mẹ cha hai mươi năm trước.
 
Mong được thấy mẹ anh ngồi bên bếp lửa
Hơ ấm đôi tay gầy guộc nhăn nheo
Vẫn mong đợi một ngày nào yên ổn
Vun nương khoai, nhen khói ấm mái tranh nghèo
 
Mong được thấy cha anh mỗi sáng
Uống chén trà thơm ngâm vài câu thơ
Dầu tuổi đã chất chồng đầy dâu biển
Lòng vẫn còn tươi những nỗi đợi chờ
 
                  ***
Em có tưởng một ngày anh trở lại
Là ngày anh vĩnh viễn ra di
Vì hy vọng mẹ cha
Vì nụ hồng em mơ ước
Cũng mịt mù trăm cõi xa xôi
Chắc là em sẽ già cùng chờ đợi
Chắc là mẹ sẽ chết cùng cỏ cây
Và cha anh cũng không còn ở lại
Cõi đời anh đành như chút mây bay.
Lê văn Trung Tạp chí Bách Khoa số 334, ngày 1-12-1970

 

TRĂNG VỀ TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG

Lạnh nghe trăng chảy qua hồn
Dòng trăng như lệ chảy buồn trong tôi
Xưa trăng là mắt môi người
Nay trăng là giọt sương đời lạnh căm
 
Phố mùa đông! Phố mùa đông!
Trăng về chìm giữa bềnh bồng mây sương
Xưa trăng là đóa quỳnh hương
Nay trăng là nụ tình buồn mãn khai
 
Tôi về qua phố tìm ai
Thấy màu trăng cũ nhuộm đầy vườn xưa
Thấy bàn tay vẫy trong mơ
Bóng trăng hay bóng người chờ trăm năm?


Không ai đợi, chẳng ai chờ
Còn vành trăng khuyết bên bờ suối xưa
Em còn đâu đó trong mơ
Áo hoa khăn lụa tình chưa nở vàng


Em về đâu giữa mênh mang
Trong vô cùng cõi, trong ngàn dặm xa
Tìm gì trong cõi người ta
Câu thơ vườn Thúy đã nhòa biển dâu


Thôi về trả hết cho nhau
Câu kinh, tiếng mõ còn đau nỗi tình
Thôi về, trả nhớ cùng quên
Trả tình, trả nghĩa, trả duyên nợ người


Thôi về, tôi một mình tôi
Thênh thang mây trắng, ngời ngời mưa sương
Tạ ơn những phố cùng phường
Những mưa cùng nắng những đường thu xanh


Tạ ơn những lá cùng cành
Những chim cùng chóc vây quanh quán đời
Tạ ơn mắt ngọc môi cười
Lời sông lời suối là lời tình chung.

NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI

Người gom hết gió ươm thành bão
Thổi suốt tình tôi những trận cuồng
Bão xoáy trăm năm vùng hư ảo
Cho mờ cho khuất cõi hư không
 
Rừng tôi cũng xác xơ từ ấy
Ghềnh đá trơ buồn những vết rêu
Có con chim lạ từ thiên cổ

Trước nỗi điêu tàn rụng tiếng kêu

Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt tiếng kêu buồn máu đỏ tươi
Và thơ từ đó vàng như lá
Nhuộm cả không gian nỗi nhớ người

 
Gió bão réo hoài cơn mộng dữ
Sông tôi vỡ sóng xót thương bờ
Thương hải chập chùng thương tiếp hải
Nát nhàu cùng tận những cơn mơ
 
Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt những cơn mơ giạt cuối ghềnh
Bỗng thấy bóng mình hiu quạnh quá
Vật vờ trôi giữa những lênh đênh.


NIỀM VUI NỖI NHỚ NGẬM NGÙI

Có đôi khi lòng cũng chợt vui
Chợt nôn nao nhớ cả đất trời
Nhớ ly rượu cháy nồng cơn mộng
Nhớ người đã phụ cuộc tình tôi

Lòng đôi khi nhớ cả nỗi buồn
Nhớ người xỏa tóc chiều bên sông
Nhớ đôi môi tím lời câm lặng
(Chôn lời phụ bạc chết trăm năm)

Và đôi khi lòng cũng muốn quên
Dòng máu buồn chảy ngược trong tim
Và hồn thơ rối bời như tóc
(Tóc người rối mãi cuộc tình duyên)

Lòng đôi khi muốn khép lại chiều
Thắp đời mình ngọn nến hoang liêu
Gõ mãi vào tim lời lạnh buốt
Từng hồi chuông rụng tiếng chim kêu

Và đôi khi lòng cũng chợt vui
Ta như giọt rượu cháy môi người
Và đôi khi lòng buồn quá đổi
(Trời đất nhìn ta cũng ngậm ngùi)


PHÂN THÂN

Tôi
Và cái bóng của tôi
Ngồi im nghe cả đất trời lặng im
Mây trôi, rất nhẹ, qua miền
Và trăng
Rơi những sợi mềm lên sương
 
Tôi
Và cái bóng
Đi cùng
Đôi khi
Rất nhẹ
Nỗi buồn đi theo
Và tôi
Với bóng Là ai
Mà trăm năm mãi lạc hoài trong nhau?

NGUYỆN CẦU

Tôi đang sống cùng linh hồn sỏi đá
Nghe điêu tàn bên gỗ mục rong rêu
Tôi đang thở bằng sương chiều lạnh giá
Bằng muộn phiền trong say tỉnh liêu xiêu


Hỡi anh em cõi phù sinh khánh tận
Xin nguyện cầu cho trái đất hồi sinh
Hỡi anh em bên vực bờ sinh tử
Xin rung chuông đánh thức trái tim mình


Tôi đang sống bằng máu xương thương tật
Bằng linh hồn vỡ vụn những niềm đau
Tôi hít thở cả bầu trời nhiễm độc
Và mỏi mòn cả những giấc chiêm bao


Chim bỏ rừng
Rừng không cây chim đậu
Rừng cháy khô
Sông suối cũng trơ lòng
Chuyến đò nhân gian thôi đành mắc cạn
Kinh nguyện cầu xin nối lại bờ sang.


TRỞ VỀ

Không trở về là lỗi với trăm năm
Ta rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Sẽ một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa

Ta về như kẻ lưu phương tìm kiếm một quê nhà
Tìm kiếm lại một mối tình đã đành cam để mất
Tìm kiếm một hoàng hôn mây chìm trong mắt
Tìm lại vườn xưa xanh biếc tóc hoang đường

Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa
Ta sẽ trở về như một lời tuyên hứa
Khấn trọn đời cho vẹn nghĩa trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm

Dù áo tình xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước tình xưa lạc dần vào quên lãng
Ta trở về như định mệnh đời ta
Ta trở về réo gọi giữa bao la

Tìm kiếm khổ đau trong nguồn hạnh phúc
Tìm kiếm bể dâu trong cái còn cái mất
Như mối tình chìm nỗi mấy mươi năm
Ta trở về tạ lỗi với trăm năm.

XIN UỐNG CÙNG TÔI

Thôi rót tràn ly này nửa thôi
Đừng xót xa, đừng quá ngậm ngùi
Ta con tàu lạc từ thiên cổ
Tình em ga tạm một đời thôi
 
Uống đi, này rượu của chiêm bao
Rượu của trăm năm trắng bạc đầu
Rượu của phù hoa tan ảo mộng
Chén tình là rượu của thương đau
 
Uống đi, này rượu của tàn khuya
Rượu của ra đi, chẳng trở về
Rượu của tương phùng đau dòng lệ
Rượu nào không cạn chén phân ly
 
Ta rót cho tràn đôi dòng lệ
Thôi khóc làm chi chuyện thế gian
Hãy uống cùng ta, này cô bé
Cô của ngày xưa! Hề! Dỡ dang!
 
Ta rót đời ta, hề, uống cạn
Ly này hóa giải cõi vô biên
Ta cạn đời ta cùng nguyệt lặn
Ta cạn đời ta, mộng ảo huyền.


ĐẤT VÀ THƠ HÒA LỆ MÁU DÂNG ĐỜI

Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng 
Lòng khoan dung như cây cỏ ven bờ 
Nghe con dế gáy xa hồn sương mỏng 
Và tình em ngũ sắc nở vào thơ 

Thương hoa khế tím chiều rơi nỗi nhớ 
Thương hàng cau xanh tóc thuở yêu người 
Thương con quốc gọi tình mùa mưa lũ 
Thương bàn tay vói mộng cuối chân trời 

Không chỉ yêu em ta còn yêu đá sỏi 
Sớm lên đồi chiều lội suối bình yên 
Thương con cá bơi xuôi con còng bò ngược 
Thương đời mình, thương cát sỏi không tên 

Ta từng buổi vai gầy phơi nắng gắt 
Cúi hôn từng cọng cỏ lạnh hơi sương 
Xin ôm cả đất trời cả hồn thu biếc 
Lá xanh vì nhuộm máu buổi tai ương 

Không chỉ yêu em ta còn yêu khe suối 
Từ ngàn xa réo gọi những dòng sông
 Em xỏa tóc gội đầu hong nắng mới 
Và nỗi đau xưa thành sẹo trong hồn 

Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng 
Đất và thơ hòa lệ máu dâng đời 
Xin dâng cả trái tim còn nóng hổi 
Thuở tình xanh men rượu ngọt môi người 


NGƯỜI ĐI TÌM CÁI BÓNG CỦA MÌNH

Khi buồn quá anh đi lên đi xuống
Chẳng hết buồn lại đi tới đi lui
Anh lên xuống tới lui hoài cũng mỏi
Anh nhìn anh chẳng giống một con người

Anh long ngong lóng ngóng đứng ngồi
Anh ngọng nghịu anh khật khùng ca hát
Anh ngồi đếm nước mắt anh từng giọt
Rơi âm thầm thấm mặn cả đời anh

Anh vẫn dại khờ đi quẩn đi quanh
Đi ngược đi xuôi đi hoài không tới
Anh ngồi đếm giọt mưa buồn trên áo
Áo của người ngồi đợi bến trăm năm

Cỏ rơm anh không ấm chỗ em nằm
Xin lót cả thơ tình anh viết muộn
Xin lót cả linh hồn anh rất mỏng
Như mùa thu rất mỏng ở trong lòng

Như mùa thu anh vội chớm sang đông
Đã căng ứ nỗi buồn anh nặng trĩu
Thôi tung nốt đồng xu chờ may rủi
Sấp ngửa đời anh, đen trắng cam đành

Anh chạy trăm vòng theo bóng đời anh
Cuộc đuổi bắt, cuộc săn tìm vô vọng
Cứ quanh quẩn cứ vào ra lên xuống
Anh miệt mài như một kẻ bán rong

Anh bán tang thương đau ruột xé lòng
Bán chìm nổi một đời thơ lận đận
Anh rong ruổi khắp năm cùng tháng tận
Anh kiếm tìm anh trong cát bụi của Người

Sợi tóc nào rơi quá đổi ngậm ngùi
Anh bất chợt nhận ra mình xa lạ
Đi quanh quẩn ở trong lòng huyệt mộ
Mà vạn lần vọng tưởng một trần gian

Gửi lại cho em địa ngục thiên đàng
Nơi anh biết cỏ rơm đời chẳng ấm
Xin đốt hết bài thơ tình viết muộn
Gom chút tro than gửi phút sau cùng

Một tối em về trời vội sang đông
Đâu thấy hút huyệt mồ anh sâu thẳm
Đâu thấy bóng anh chập chờn lên xuống
Vẫn chưa đành bỏ lại, chẳng đành quên
  

                      

CHÂN TRỜI KHÁT VỌNG

Ta về đọc lại bài thơ cũ
Trên vách tường xưa đã phủ rêu
Ai khắc nỗi đau vào trong đá
Trăm năm lệ đẫm mấy trang Kiều

Ta về âm vọng hồn trăng cũ
Thuở tóc còn xanh mộng rất hồng
Để biết qua muôn ngàn dâu bể
Vẫn còn hiu hắt nỗi chờ mong

Ta về soi bóng ta tiền sử
Con vượn đầu non hú gọi người
Đâu đó trong niềm đau thiên cổ
Còn nguyên giọt máu vẫn hồng tươi

Ta về tay gõ vào bia đá
Thức dậy đi nào tro bụi ơi
Ai kéo hồi chuông chiều gióng dã
Tiếng rền chao động bóng mây trôi

Ta về lạ lẫm trăng huyền sử
Phố chợ lao xao tháng tiếp ngày
Bên đàng rộn rã chân trời mới
Đường nào nhân loại hướng tương lai.
 
Viết trong mùa đại dịch Chinavirus 23. 03. 20

 

ĐỢI CHỜ ĐẾN CUỐI CUỘC TANG THƯƠNG

1.
Ta về ghé lại gian nhà cũ
Ngõ vắng, dây bìm chen lối vào
Nền gạch xám khô, tường mốc thẫm
Cây khế tàn bông rụng đớn đau
 
Cánh cửa mười năm còn để mở
Đìu hiu như mỏi cuộc mong chờ
Ta bước ngại ngần, xiêu bóng đổ
Run run thềm tối nhện giăng mờ
 
Con mực ốm già không nhớ nổi
Gầm gừ chẳng tỏ dấu thân quen
Ta gẫm đời ta chừng bao tuổi
Mịt mù như đã mấy trăm năm
 
Ta gọi mà không thành tiếng gọi
Lời ta chìm nghẹn ở trong lòng
(Ai cướp đời ta cả tiếng nói)
Ta về đây vườn trống nhà không
 
Ta vuốt ve từng ngọn cỏ khô
Từng viên sỏi vụn tự bao giờ
Lòng ta cũng cháy theo mùa hạn
Cõi người đã khát những cơn mưa
 
Lòng ta cũng cháy theo mùa hạn
Đất nẻ sâu hằn những nếp nhăn
Ai vắt khô rồi dòng suối cạn
Và mắt đời khô giọt lệ bầm
 
Ta về như đứa con lưu lạc
Nửa đời áo rách vá tang thương
Trăm nẻo ngược xuôi không ngỏ thoát
Ta đành như kẻ mất quê hương
 
Đâu lũ chim sâu mùa nhãn chín
Buồng cau con sẻ ríu ran xưa
Ta nhìn chỉ thấy màu mây bạc
Hiu hắt đùn quanh ngọn núi mờ
 
Muốn hỏi mà nghe lòng se quặn
Bạn bè, thân quyến, vợ con đâu?
Cơn gió độc nào xô đuổi tới
Trăm năm đành lạc mất đời nhau
 
Ta về như lá khô vừa rụng
Thương nhớ màu xanh buổi thiếu thời 
Ai ném đời ta qua biển sóng
Máu xương nào cũng máu xương thôi
 
Em giạt về đâu? Cơn bão dữ
Có biết ta rã cuộc kiếm tìm
Ai đã biến ta thành kẻ lạ
Giữa trái tim người rỉ máu đen
 
Ta về như cánh chim bay lạc
Đậu xuống vườn xưa lạnh tiếng kêu
Ai bắt đời chim quên giọng hót
Lời chim rịn máu đỏ mây chiều
 
Về nghe con dế nằm trong cỏ
Một tối khuya nào gáy dưới sương
Giờ đây tiếng dế chìm quên lãng
Ta lạc vào trong cõi nhiễu nhương
 
Thôi chẳng còn gì, xin gửi lại
Ta như con vượn lẻ đầu non
Gửi xuống trần gian cơn hú dại
Tiếng đau vang lạnh cuối phương ngàn
 
Thôi chẳng còn gì, xin gửi lại
Ta tật nguyền đến cả niềm tin
Ta về như đất về trong đất
Còn, mất xoay vòng luật biến thiên
 
Em có còn bên trời sương khói
Một đêm nào lòng chạnh xót xa
Hãy thắp giùm ta đôi giọt lệ
Gọi là đền đáp nghĩa tình xưa
 
Gọi là đã trót chìm dâu bể
Thì sá gì năm hạn tháng mưa
Ào ào loạn gió oan khiên tới
Thổi tắt trần gian ngọn nến mờ
 
Thôi hãy vì nhau mà giữ lại
Chút tàn tro: bí tích nhiệm màu
Một mai dựng lại thiên đường mới
Trời đất muôn loài thương mến nhau
 
Một mai dựng lại thiên đường mới
Em trồng hoa trên mỗi lối về
Ta dẫu đui mù, thân phế tật
Ôm ghì thiên hạ trong hai tay
 
Thôi hãy vì nhau xin gắng đợi
Giờ phục sinh. Đợi giờ phục sinh!
Ngày mai Chúa sẽ từ trong đất
Về trần gian rao giảng hòa bình
 
Em thắp giùm ta nghìn ngọn nến
Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa
Em rót giùm ta nghìn cốc rượu
Uống vì thiên hạ buổi can qua
 
Thôi hãy vì nhau xin gắng đợi
Dù đời ta cuối bải đầu ghềnh
Sẽ có ngày bên gian nhà cũ
Ta ngồi kể chuyện dưới sao đêm
 
Em hát mừng qua cơn mộng dữ
Áo tình một sớm tỏa hương xuân
Ta rước em về gian nhà cũ
Trồng lại vườn rau, chăm khóm hồng
 
Ta sẽ khai mương thông lạch mới
Con cá reo mừng vẫy sóng xao
Rừng núi hồi sinh đêm vũ hội
Tạ đất trời thoát cuộc binh đao
 
Ong bướm xôn xao mừng lễ cưới
Chúc phúc ta nên đời vợ chồng
Ta hôn lên mắt ngời khát vọng
Quên chuyện mười năm cũ nát lòng
 
Đôi chim mùa trước về xây tổ
Trên đọt cau già mới trổ hoa
Ta trải lòng ta lên cỏ mượt
Em hiền nhung lụa giấc mơ ta
 
Ta sẽ gom thâu từng vỏ đạn
Từng mảnh bom cuối rạch đầu ngòi
Từng mảnh xương người, manh vải mục
Từng dòng uất nghẹn cháy khôn nguôi
 
Ấy thế mà khi ta trở về
Vườn xưa quạnh quẻ, xác mai gầy
Cúi hôn mặt đất còn đau buốt
Ngọn gió oan hờn thổi sắt se
 
Bóng ta đổ xuống bên hiên vắng
Như bóng ma về khóc đớn đau
Thôi hãy vì nhau mà gắng đợi
Một ngày thăm thẳm của mai sau
 
Rồi cõi lòng em sẽ bừng nở
Một màu hoa rất đổi dị thường
Cánh cửa đời ta còn để mở
Đợi chờ đến cuối cuộc tang thương.
 
2.
Ta về tay níu hoài khung cửa
Gọi xót xa từng nỗi nhớ quên
Gọi những lòng đi không trở lại
Gọi những tình xanh đã úa vàng
 
Ta về tay níu niềm hoang phế
Thương vách tường rêu lạnh nỗi niềm
Hỡi em nhan sắc chìm dâu bể
Hỡi ta nghìn dặm những lênh đênh
 
Ta về tay níu lòng hư ảo
Hụt giữa bờ đau giấc mộng người
Hụt giữa trăm năm mùa trăng vỡ
Hụt giữa đời nhau quá ngậm ngùi
 
Ta về tay níu nhành lan úa
Thương tóc đêm rằm lộng phấn hương
Chừ biết tìm đâu hồn nhung lụa
Một thuở tình mây áo nguyệt vàng
 
Ta về? Ta níu ta! Một bóng
Nghe gió oan khiên thổi buốt lòng
Đời nhau? Còn chỉ từng con sóng
Vỗ mãi về đâu những tiếc thương!

NGÀY VỀ VỚI THIÊN NHIÊN 

Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Chút đời ta cũng vô cùng sương khói.
Tình em nào có nghĩa gì với cỏ cây
Bởi hồn ta đã phủ đầy mây trắng.
 
Sẽ thắp sáng thiên nhiên bằng trái tim hồng
Ta thổi tù và trong chiều tĩnh mạc
Hạnh phúc em dầu rất hiển linh
Làm sao đưa ta đến những vì sao
Nở trắng một trời vĩnh cửu
 
Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Ta xoải cánh phiêu du cùng gió
Có bao giờ em nghĩ đến một giọt sương
Đã tan vào lòng bất tận.
 
Ngày ta về với thiên nhiên
Lòng giăng đầy mây trắng
Ta đã ngủ cùng các vì sao
Giữa những chiều mênh mang sương khói
 
Ngày ta về với hư vô
Bay theo những cánh chim hồng
Trong suốt đời tịch mạc. 
(Tháng 6/69 -Tập san Văn) 


KHI RỜI VIỆN TIM

Có những nhịp đập không bình thường
Trong trái tim thương tật
Có những hơi thở không bình yên
Trong buồng phổi hao mòn suy kiệt
Tôi
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Trôi qua vùng địa chấn
Chờ nghe tiếng vỡ
Dòng nham thạch
Máu cuộn hồn tôi theo
Tôi
Kẻ mang hộ buồng phổi của đất trời
Bập bềnh qua những cơn bão rớt
Lặng chìm trong những đêm giá buốt
Tôi thở như người thổi kèn đưa tang
Tôi thở như nỗi buồn đang khóc
Tôi mang hộ trái tim của đất trời
Ai mang giùm tôi trái tim lẽ nhịp
Tôi mang hộ buồng phổi của đất trời
Ai thổi vào lồng ngực tôi những giá băng
Sao cứ hoang mang một cõi đi về
Không ai bảo với tôi tất cả là con đường hủy diệt
Không ai bảo tôi ngày nào là ngày sau hết
Từng giây từng phút đứng trước tòa phán xét
Dẫu mỏi mòn trái tim không ngừng đập
Dẫu suy tàn buồng phổi không ngừng thở
Để trả lời những điều Thượng Đế không giải đáp được
Để kiếm tìm một thế giới mà Thượng Đế không hề mở ra
Tôi
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Em có ngang qua mặt đất này
Nhớ gọi lấy một lần
Tên tôi
Tên tôi
Giữa hổn mang những vòng vây sinh diệt.


CHÉN RƯỢU HOÀNG HÔN


Thà ví đời ta như cây cỏ
Hề ta chẳng là tên hàn sĩ
Lòng ta là một ly rượu đầy 
Sống giữa đất trời như cỏ cây

Ta rót mời em vài chén rượu
Hãy uống cùng ta dăm nỗi buồn
Tay gõ vào mây mà lệ ướt
Tay ôm tràn gió mà mưa tuôn
 
Có nghĩ vì nhau mà nâng chén
Có nhớ gì nhau mà uống say
Thiên hạ đã bao mùa ly loạn
Ta với em còn tay trắng tay
 
Em kể đời ta như chuyện kể
Câu chuyện buồn của kẻ hát rong
Tay gõ vào tim ta chảy máu
Ta gõ vào tình ta long đong
 
Năm mươi năm xuôi ngược phí hoài
Trăm năm đành thôi như mây bay
Ta uống hoàng hôn ngày bóng xế
Nước mắt người hay giọt rượu cay?

GIỌT RƯỢU NÀO TAN GIỮA CUỘC SẦU

Gửi Nguyễn Dương Quang và Phạm Cao Hoàng
 
Hãy sống như cuộc đời đang sống
Hãy vui như cuộc người đang vui
Hà cớ vì đâu mà tuyệt vọng
Đất trời dẫu còn ta với ngươi
 
Này đây chén rượu từ quên lãng
Này đây giọt lệ từ biển dâu
Đời dẫu nhìn ta tên mạt hạng
Ngươi hãy vì ta mà ngẩng đầu
 
Năm mươi năm trước ngươi là ai
Năm mươi năm sau rượu vẫn đầy
Nhân thế, vở tuồng, ta hãy diễn
Nhân tình, canh bạc, trắng hai tay
 
Chẳng hận, chẳng sầu; không thương xót
Ta cầu bơ cầu bất chỉ còn ngươi
Hãy chém vào ta nghìn vết chém
Mà nghe quằn quại thế nhân cười
 
Ngươi về đâu? Ta sẽ về đâu?
Phù vân! Khanh tướng với công hầu
Hãy nghe hồn của thiên thu lạnh
Chết giữa đời ta kín mộ sầu
 
Này em! Dù cách biệt thiên thu
Em thấy gì không giữa tuyệt mù
Có ta và có tên cuồng sĩ
Uống trọn nghìn năm chén khổ đau

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...