Wednesday, September 23, 2020

Huyền ca vô tận (4 bài) - Trở về

 HUYỀN CA VÔ TẬN



Tôi đã viết một bài tình ca dài hơn một ngàn câu
Để nói về những giấc mơ lặng chìm xa khuất
Để nói về một tình yêu như chưa hề có thật
Để nói về những đớn đau như ân phúc nhiệm mầu
Để nói về những dòng sông và những nhịp cầu

Để nói về những mùa thu vàng đi không trở lại
Để nói về những ngày đông gió trầm mưa ngãi
Về mù sương mờ mịt mắt mù sương
Về hoàng hôn mờ mịt mắt hoàng hôn
Về giọng hát hoang đường rơi vàng trên phố
Tôi đã viết trong điên cuồng quắt quay nỗi nhớ
Tóc trầm hương huyền hoặc đêm Vườn Hồng

Tôi gọi trăm lần tiếng gọi tắt bên sông
Nghe sóng vỗ vào hồn tôi đành đoạn
Tôi đã đến đã đi, đã trở về trong muôn trùng hoạn nạn
Viết về em như kể chuyện giấc mơ buồn
Bài tình ca tôi chảy giữa mênh mông
Như dòng máu trong tim đời tan chảy
Bài tình ca tôi viết mãi không cùng.



HUYỀN CA VÔ TẬN

Người về tính chuyện trước sau
Buồn nghe sóng vỗ chân cầu thời gian
Mới hay lòng dẫu đá vàng
Lá mùa thu đã rụng tàn với thu

Chim xưa đã biệt trong mù
Tình xưa đã vội bạy từ chiêm bao
Thôi đành quên chuyện trước sau
Để câu thơ bến giang đầu rụng rơi

Để câu thơ nhớ thương người
Bập bềnh trôi giữa đầy vơi tình buồn
Rồi một hôm người qua sông
Vớt câu thơ lạc giữa dòng mà đau

Cầm câu thơ đã úa nhàu
Để rơi giọt lệ tan vào mênh mông.
    Lê Văn Trung


 HUYỀN CA VÔ TẬN

Trích đoạn

Không ai đợi, chẳng ai chờ
Còn vành trăng khuyết bên bờ suối xưa
Em còn đâu đó trong mơ
Áo hoa khăn lụa tình chưa nở vàng
Em về đâu giữa mênh mang
Trong vô cùng cõi, trong ngàn dặm xa
Tìm gì trong cõi người ta
Câu thơ vườn Thúy đã nhòa biển dâu
Thôi về trả hết cho nhau
Câu kinh, tiếng mõ còn đau nỗi tình
Thôi về, trả nhớ cùng quên
Trả tình, trả nghĩa, trả duyên nợ người

Thôi về, tôi một mình tôi
Thênh thang mây trắng, ngời ngời mưa sương
Tạ ơn những phố cùng phường
Những mưa cùng nắng những đường thu xanh
Tạ ơn những lá cùng cành
Những chim cùng chóc vây quanh quán đời
Tạ ơn mắt ngọc môi cười
Lời sông lời suối là lời tình chung.

Rồi một hôm Người qua sông
Vớt câu thơ lạc giữa dòng Mà đau
Cầm câu thơ đã úa nhàu
Để rơi giọt lệ tan vào mênh mông.



HUYỀN CA VÔ TẬN
* Trích đoạn

7.

Tôi ngồi, ngỡ đã nghìn năm
Màu mây thiên cổ úa vàng nỗi đau
Câu kinh xưa hết nhiệm mầu
Chùa xưa rêu phủ, chuông lầu lặng im

8.
Tôi ngồi với nhớ cùng quên
Trang kinh vàng ố một vành trăng thiu
Áo hoa lụa mỏng khăn điều
Em mang theo cả bóng chiều đời tôi

9.

Một tôi tượng đá mưa vùi
Nằm nghe thác đổ hồn tôi về trời
Nằm nghe chiếc lá ngậm ngùi
Rơi buồn tênh cuối chân đồi nhân gian.

10.
Mai em theo gió về ngàn
Ngồi bên tượng đá nhẹ bàn tay hoa
Có nghe rờn rợn thịt da
Trầm hương linh hiễn mắt nhòa lệ xanh
Giọt rơi ùa vỡ nỗi tình
Mắt hoàng hôn đã bồng bềnh khói sương.

11.

Hồn tôi lạnh buốt thiên đường
Nhớ thương mãi một trần gian muộn phiền
Bỏ rồi vũ hội quần tiên
Bỏ rồi đũa ngọc, mắt huyền, tiệc hoa
Tôi về lại cõi người ta
Chép thơ lên mộ tôi nhòa tên em.

12.

Có người ngồi nhớ với quên
Nhớ con đường cũ đã chìm trong sương
Nhớ đôi mắt chưa biết buồn
Mà ngơ ngẩn giữa chập chùng vàng thu.

14.

Em xưa mắt biếc môi hồng
Khăn vàng thu, áo vàng xuân, rộn ràng
Bay tìm trong cõi nhân gian
Trái tim tôi đã bao lần nở hoa.

16.
Tóc xanh xưa vẫn xanh rờn
Tình xanh xưa vẫn thơm nồng xác hoa
Tôi nhìn tôi: cội thông già
Chim xưa về đậu la đà cành xưa
Tượng đời tôi đã thu mưa
Xin em, tay ngọc, chạm vừa giấc mơ.

17.

Tôi ngồi chờ tôi về chưa
Lênh đênh thiên cổ, mịt mờ vị lai
Hồn tôi nở nụ hoa gầy
Vàng xưa mấy độ phủ đầy tường rêu
Em về tay vẫy khăn thêu
Có đôi chim trắng dập dìu bóng mây.

Rồi một hôm Người qua sông
Vớt câu thơ lạc giữa dòng Mà đau
Cầm câu thơ đã úa nhàu
Để rơi giọt lệ tan vào mênh mông.

22.

Tôi chờ trong cõi người ta
Thấy trăng xưa rụng màu hoa áo người
Em xưa sim chín ven đồi
Hồn tôi cũng tím bên trời tím xưa
Rừng tôi lộng gió giao mùa
Tiếng con vượn hú nhặt thưa bóng chiều
Mắt người suối ngọc trong veo
Còn vương chút nắng đìu hiu nỗi chờ.

23.

Tôi về ngồi bến sông mưa
Thương từng giọt lệ mấy mùa ly tan
Thương con sáo bỏ xa đàn
Tay che nỗi nhớ, tay quàng phận riêng
Thôi đành, thôi thế, nhé em
Tôi chôn cho kín nỗi niềm xưa sau.

24.

Sông Ngân đã lỡ nhịp cầu
Ngàn năm nước cuốn một màu lạnh căm
Em xưa gối mộng hôm rằm
Có nghe sầu tự nghìn năm dội về
Hồn tôi mây bạt sơn khê
Nhớ người, đọng lại bên khe đá buồn.

25.

Tưởng trăm năm chuyện đá vàng
Nhánh phù hư đã vội tàn lá xanh
Mai kia cuối thác đầu ghềnh
Bóng đời nhau cũng bập bềnh bèo mây

26.

Tôi ngồi, chờ tôi, chờ ai?
Chờ cô quạnh. Chờ phôi phai. Phận mình
Chờ hoang vắng. Chờ lặng im
Chờ ngày nắng xế. Chờ đêm nguyệt tàn
Mai em về tận non ngàn
Sầu tôi đá dựng hàng hàng đan tâm.

27.

Dẫu trong cát bụi mưa lầm
Linh hồn tôi đó trắng ngần minh châu
Tạ nhau niệm khúc kinh cầu
Thiên đường tôi. Cõi nhiệm mầu tình tôi.

33.

Nhớ bàn tay ngọc che mưa
Về qua vườn cũ ướt tờ thư xanh
Trăm năm thôi thế cũng đành
Trang kinh tình đã chảy thành suối mơ
Trăm năm thôi nhé bao giờ
Trùng lai trong cõi bụi mờ trần gian

35.

Em xưa áo mỏng da ngời
Vườn trưa ủ mộng tóc cài lượt hoa
Trăng chưa rằm, trăng mười ba
Long lanh mắt ngọc, mượt mà sắc hương
Tôi chiêm bao lạc trăm đường
Hồn thanh niên chín rụng vàng giấc mơ.

36.

Sao đành quên chẳng đợi chờ
Em ngồi nhuốm lửa đốt tờ thư xanh
Tôi về gom chút tro tàn
Thấy trong tro úa mang mang lệ người
Không đành bỏ mặc tro ơi
Xin đem tro ấy rải đầy thơ tôi.

37.
Thôi đành thôi cũng đành thôi
Đất trời thiên cổ lệ người trăm năm
Áo người phủ lụa phù vân
Tóc người nhuộm cả một vùng sông trăng
Mai xin bỏ suối xa ngàn
Về phơi lụa với tóc nàng lên thơ.

40.

Tôi từ mỏi cuộc rong chơi
Bỏ quên chiếc lá vàng rơi cõi người
Gió bay chiếc lá về trời
Vẫn còn in dấu những lời thơ xưa
Thôi đành thôi nhé lá ơi
Tay người buông lỏng mắt người trông theo
Lơ lơ lững lững trong chiều
Tội tình chi mãi còn bay không về.

41.
Bao giờ tôi gọi tôi đi
Áo nhàu, tóc bạc còn say giang hồ
Bỏ tình, bỏ bạn, bỏ thơ
Bỏ trăm năm lại bên bờ tử sinh
Tôi về, tôi bỏ đời quên
Nỗi đau nào cũng đã im lặng rồi
Và tôi đành bỏ mặc tôi
Chốn thăm thẳm mộng, cõi bời bời mơ
Em về áo mỏng trong mưa
Hồn tôi cũng ướt trên vai tóc mềm
Hỡi em gối mộng đêm huyền
Thấy chăng tôi mãi bồng bềnh lãng du.

42.

Rừng xưa khép cửa sa mù
Em xưa khép mộng đôi bờ lãng quên
Hồn tôi nắng gội mưa dầm
Lang thang từ độ trăng tan cuối trời
Tôi về bên mộ đời tôi
Chép thơ vi diệu tạ người trăm năm

42.
Nắng là nắng của ngày xưa
Mưa là mưa của mấy mùa lãng quên
Sao còn ướt cuộc tình duyên
Còn khô cháy cả trái tim đất trời
Vườn khuya trống một chỗ ngồi
Màu rong rêu đã ngậm ngùi hồn tôi
Chim xưa về hót sau đồi
Nghe như tiếng hát một thời xa xăm
Em là EM CỦA TRĂM NĂM
Sao giây phút đã phù vân mịt mùng
Em là EM CỦA VÔ CHUNG
Mỗi sát na, mỗi tương phùng _ ly tan
Em địa ngục, em thiên đàng
Mình tôi ngồi giữa trần gian đợi chờ
Em là nắng, em là mưa
Là thiên thu cõi mịt mờ thơ tôi
Thiên đàng nào mãi xa xôi
Trần gian tôi mãi trọn đời trần gian!

43.

Cơn mơ tan giấc mộng tàn
Về đi, thôi nhé, buổi hoàng hôn xưa
Giật mình tiếng mái chèo khua
Tình chưa dâu biển mà đau quặn lòng
Đã chìm mấy nẽo thu đông
Đã tàn mấy độ hoa vàng áo phai
Đời như một tiếng thở dài
Mang mang thiên địa, u hoài nhân gian.

43.
Đôi mắt tình xanh màu ngọc biếc
Sân trường xưa rụng mấy chùm bông
Mà sao ĐÔI MẮT MÙ SƯƠNG ấy
Cứ ngẩn ngơ như chưa biết buồn
Ôi MẮT HOÀNG HÔN mờ khói sương
Vòi vỏi mong gì trời viễn phương
Để mùa thu úa chìm trong mắt
Để mây vàng phố lạc trăm đường
Ôi MẮT TRẦM HƯƠNG thăm thẳm chiều
Cho mưa chùng xuống cõi hoang liêu
Cho trăng mờ cuối dòng sông nhớ
Cho sóng bờ xa vỗ dập dìu
ĐÔI MẮT HUYỀN MƠ đêm thần thoại
Mưa vàng theo lá, lá vàng mưa
Ai đem thơ nạm vào trong mắt
Thấp thoáng tình xanh lạnh mấy mùa
ĐÔI MẮT THẦN TIÊN lạc cõi người
Nhớ gì ? Mắt ướt, lệ giai nhân
Hỡi ơi ĐÔI MẮT HOÀNG HÔN ấy
Phủ cả hồn tôi trời khói sương.

44.

Nhớ xưa nắng ướt môi hồng
Bây giờ mưa lạnh cả hồn cỏ cây
Nhớ xưa trăng ngủ vai gầy
Bây giờ nắng úa ươm đầy bến sông
Nhớ xưa nỗi nhớ không cùng
Em còn không giữa mịt mùng đời tôi
Nhớ xưa mắt ngọc môi ngà
Giờ hương xưa đã phôi pha ráng chiều
Nhớ bàn tay vẫy trông theo
Giọt sương tình rụng rơi đều như kinh.

45.

Xe lăn từng nhịp rã rời
Lăn theo nỗi nhớ ngậm ngùi đời tôi
Em về nắng xế mưa ôi
Bóng em lệch giữa ga đời quạnh hiu
Nỗi buồn tôi ngủ trên vai
Em mang theo nhé cho dài nhớ nhung
Tôi còn tôi chiếc toa không
Gửi thương nhớ lại, gửi buồn về đâu
Đường tôi nắng dãi mưa dầu
Đường em về cũng một màu vàng phai
Tay nào vin nhẹ bờ vai
Mùi hương tóc lụa đã đầy hồn thơ.

46.
Có mong nhau, có đợi chờ ?
Mà thăm thẳm, mà vô bờ dòng đau
Lăn buồn theo bánh xe mau
Tôi lăn rướm giọt tình sầu vàng hoe


Bóng em khuất bụi mưa nhòe
Mỏng manh chiếc lá rơi về phố xa
Thôi đành, thôi nhé, tình ta
Chia tan từ thuở vàng hoa áo hồng
Thôi đành thôi năm mươi năm
Áo xanh xưa đã thu vàng giấc mơ.

47.

Người về, đi trong cơn mưa
Áo hoa trôi với tóc mờ bóng mây
Phố hoàng hoa, phố tình hoài
Mưa ơi có lạnh bờ vai của người
Có còn không? Chẳng còn ai
Quàng tay qua phố, phố dài giấc mơ

Tôi về vẽ lại trong thơ
Màu hoa vàng phố thuở thơ ấu tình
Thuở môi ngon thuở mắt huyền
Thuở tôi lãng đãng, thuở miên man sầu
Thuở tình nhẹ như chiêm bao
Thuở trời xanh cũng nhuốm màu tình xanh
Mưa ơi! Đừng mưa. Sao đành?
Giọt rơi chậm, giọt rơi nhanh, não nề
Thôi em, đường cũ, em về
Tôi còn say những cơn mê cuối trời
Tạ nhau hoài khúc ngậm ngùi
Giữ cho nhau cả đất trời thiên thu.
Này đây nến trắng hương trầm
Này đây khăn lụa tay cầm ngọc lam
Này đây nắng ngọc mưa vàng
Đây sương huyễn mộng dần tan cuối trời
Và hồn tôi đã ngừng trôi
Và tình tôi đã bên đồi vàng hoa


Em về mở hội hoan ca
Đốt rừng rọi sáng tình ta ngàn trùng
Tóc xanh cài một vành trăng
Môi thơm nở một nụ hồng ngát hương
Mắt ngoan sáng mộng thiên đường
Vai mềm quàng nhánh quỳnh hương trắng ngần

50.

Mai vàng cỏ mộ căm căm
Gió đời tôi réo đã bầm máu xương
Sóng tình vỗ giữa tai ương
Lạc nhau từ thuở muôn trùng xuân thu
Áo xanh xưa đã phai nhàu
Tình xanh xưa đã trắng màu phù vân
Em về đây, trước mộ phần
Quỳ nghe trời đất buổi tàn phai em
Này đây giọt rượu ân tình
Uống như rượu đắng chảy quanh phận người

Này đây hồn phách rã rời
Này đây là đất là trời càn khôn
Em quỳ bên mộ cúi hôn
Thịt xương tôi đã xanh rờn màu rêu
Còn gì ? Còn được bao nhiêu
Sắc hương mùa cũ còn hiu hắt về
Ơn nhau xin đắp cho đầy
Cho thiên thu gọi trùng lai cõi người
Sao đành bỏ lại mặc tôi
Nằm nghe lá rụng cuối trời thiên tai.

52.

Về thôi nước suối rau rừng
Thênh thang mây trắng dặm ngàn mưa sương
Về thôi trả lại trần gian
Trái tim thiên cổ đã tan máu hồng
Về thôi với suối cùng sông
Với sườn đá dựng nghìn năm đứng chờ

Khắc vào đá vạn bài thơ
Này chim lãng khách này hoa giang hồ
Này cây này cỏ ven bờ
Nghe thơ vọng tự giấc mơ diệu kỳ

Về thôi trả lại bên này
Bờ Tây ngũ sắc màu mây rạng ngời
Về thôi. Về một mình thôi
Khai tâm đót nén hương đời lên thơ.

54.

Lòng đôi khi buồn hơn giấc mơ
Tình đôi khi vàng như là khô
Áo ai vàng quá! Vàng thu quá!
Mắt ai buồn ơi! Buồn hơn thơ!
Mùa chớm phai, tình đi không về
Chiều hoang vu qua hồn heo may
Tôi đốt lá chiều hong nỗi nhớ
Sợi khói còn vương trên bàn tay

Ai hát ngoài kia lời kinh buồn
Hiu hắt như lời của khói sương
Người bỏ người đi đành đoạn quá
Tình bỏ tình đi không xót thương
Lòng đôi khi buồn cung Nhị hồ
Tình đôi khi chùng câu Nam ai
Thuyền đi đau buốt từng con sóng
Người đi đau buốt hồn trăng xưa
Đường người đi, đường qua mấy sông
Chiều tình đi, chiều trôi mấy dòng
Thấy chăng trên xác bài thơ cũ
Đọng giữa tang thương giọt máu hồng!
ĐN, Từ 21 tháng 5 Đến 30 tháng 5
(nhạc sỹ Nhung Lê soạn thành ca khúc)

55.

Nghìn năm, thôi nhé, một lần
Về nghe tiếng vọng của rừng hồn tôi
Người về thương nhớ bờ lau
Tôi về thương nhớ một màu trăng tan
Em xưa áo cải hoa vàng
Mùa xuân phai áo, áo hoàng hôn xuân
Người về thương nhớ gì không
Tôi về thương dấu bàn chân cỏ mềm
Thương lời gió réo qua sông
Hồn tôi giọt lệ đọng buồn trên vai
Tóc ơi trâm lược biếng cài
Để tình tôi rối bay hoài trong thơ

Về Về thôi, Cũng chẳng muộn màng
Mây rừng Gió núi Sương ngàn Đợi ta
Về thôi, Cố quận Quê nhà
Bờ khe Triền suối Cỏ hoa bốn mùa
Về thôi,Về nhé, Cùng ta
Rũ phong sươngTrải lụa là lên thơ.

56.

Tôi đi bỏ lại đất trời
Bỏ em một cõi tôi ngồi một nơi
Bỏ quên đôi mắt lệ ngời
Cho ngàn chiếc lá vừa rơi vừa buồn
Cho sương mù, mù mênh mông
Đọng muôn giọt lệ giữa lòng lạnh băng

Bỏ quên đâu nhánh hoa tàn
Để hương sắc cũ chớm tàn mùa xanh
Sao đi, mà đi không đành
Vòng xe lăn chậm, nỗi tình lăn theo
Vừa lăn vừa buồn hiu hiu
Ga đời nhau đã bóng chiều vàng rơi.

57.
Này trăng phố cũ ơi người
Này hoa vườn Thúy thay lời hẹn xưa
Này sương này gió này mưa
Này vàng úa sớm này phai nắng chiều

Tôi về nhìn hắt hiu tôi
Nhìn mây phiêu lãng cuối trời còn bay
Tôi về ai nhớ thương ai
Mà con đường nhỏ cứ dài bước chân
Tôi về đây, còn ai không
Vườn xưa chớm rụng chùm bông tím buồn

Tôi về đây, có ai mong
Chờ hiu quạnh, chờ mênh mông bóng chiều
Lạnh buồn một tiếng chim kêu
Nghe trăm năm đã tàn xiêu kiếp người.

58.

Người về nắng lạnh trên vai
Giọt rơi vào cõi, giọt ngoài hư hao
Buồn ơi! Ai vẫy tay chào
Cây nghiêng lá biếc cúi đầu vẫy theo
Buồn ơi! Ai đứng bên chiều
Thương mây phiêu lãng còn hoài lãng du
Buồn ơi! Buồn chảy về đâu
Như sông trăm nhánh một màu chia tan

Thương con sáo bỏ xa ngàn
Qua sông rụng một tiếng đàn nỉ non
Thương con trăng lạnh sương vàng
Vàng thu từng chiếc vừa tàn vừa rơi
Người về nắng lạnh trên vai
Buồn hong sợi nhớ cho dài sơi thương.

59.

Hình như trời đất nồng hương
Hay nhan sắc của nghìn phương vọng về
Hay tình tôi lạc cơn mê
Hay trăm năm đã một ngày hồi sinh
Tôi về tô lại màu xanh
Lên đôi mắt của đêm huyền mộng xưa
Mà nghe suối đợi sông chờ
Hồn mây thiên cổ bây giờ về đâu
Người về tính cuộc xưa sau
Buồn nghe sóng dội chân cầu thời gian
Mới hay lòng dẫu đá vàng
Lá mùa xưa đã rụng tàn với thu

Chim xưa đã biệt trong mù
Tình xưa đã vội bay từ chiêm bao
Ôi sông chảy một đời sông,
mênh mang giữa cuộc vô cùng trần gian.
Mà tình là chuyến đò ngang,
qua sông bỏ lại thuyền không, quạnh bờ.

60.

Người về tính cuộc xưa sau
Buồn nghe sóng dội chân cầu thời gian
Mới hay lòng dẫu đá vàng
Lá mùa xưa đã rụng tàn với thu
Chim xưa đã biệt trong mù
Tình xưa đã vội bay từ chiêm bao
Người về quên chuyện trước sau
Để câu thơ bến giang đầu rụng trôi
Để câu thơ nhớ thương người
Bập bềnh trôi giữa đầy vơi tình buồn
Rồi một hôm người qua sông
Vớt câu thơ lạc giữa dòng mà đau
Cầm câu thơ đã úa nhàu
Để rơi giọt lệ tan vào mênh mông.

61.

Về đâu áo lụa khăn hồng
Bàn tay vói giữa ngàn trùng tìm nhau
Về đâu hương nhạt phấn nhàu
Tôi đem thơ với lệ sầu hòa chung
Tưới vào trời đất mênh mông
Tưới vào thiên địa tận cùng cổ kim
Mai sau biết có ai tìm
Về nghe tiếng hú rợn tình yêu ma
Về che khuất bóng trăng tà
Với đêm nguyệt tận lệ nhòa thiên thu
Tay vòng tay siết cơn đau
Cho trăm năm vỡ một màu phù dung
Chiều phai một giọt máu hồng
Đã ta vào cõi ngàn trùng còn đau
Mai em về giữa cội sầu
Nghe từng chiếc lá rơi vào mộ thơ

62.

Từng giây từng phút từng giờ
Câu thơ linh hiễn bên mồ vàng bay
Vì nhau uống ngụm sương này
Lệ người thiên cổ đã đầy sầu xưa
Tiếng kinh rụng giữa đôi bờ
Còn đau buốt tận câu thơ hóa vàng
Xưa em áo lụa khăn hồng
Vì nhau xin trắng một vòng tiếc thương
Thênh thang tôi mộng thiên đường
Tìm nhau xin mở nghìn phương tôi về.

63.

Tạ ơn người giấc huyền mơ
Máu xương tôi chảy vô bờ tình em.

63.

Yêu người để nắm bàn tay
Để nghe chiều xuống cuối ngày hoa niên
Để trời đất cũng tư riêng
Nằm bên nhau để ưu phiền vì nhau
Yêu người để hiểu vì đâu
Bóng chiều thu trước vẫn màu vàng phai
Yêu người để nhớ bàn tay
Nắm bàn tay dắt qua ngày lao đao
Để yêu sợi tóc phai màu
Còn vương cuối nẻo buộc vào thiên thu
Yêu người để trọn niềm đau
Yêu ngày bóng xế "bạc đầu liễu dương" *
(*: bạch đầu dương liễu sắc)

Lê Văn Trung


TRỞ VỀ



Sẽ đến lúc tôi về
Không ở lại
Tôi trở về phía tả ngạn đời tôi
Dẫu nuối tiếc
Dẫu yêu người mãi mãi
Dẫu trăm năm lòng chẳng hết ngậm ngùi

Chiếc thuyền nhỏ mong manh như chiếc lá
Một mình tôi
Chỉ có một mình thôi
Tôi hành hương về cuối ngày đang xuống
Về phía chiều đang tắt
Phía đồi Tây
Lòng cứ tưởng mình bỏ về quá vội
Năm mươi năm dằng dặc giữa trần gian
Những toan tính
Những mất còn
Chìm nổi
Áo tang thương trăm mãnh vá điêu tàn
Tôi cứ ngỡ lòng tôi còn tưởng tiếc
Những đam mê cháy bỏng buổi xuân thì
Những khờ dại
Những ngông cuồng
Kiêu bạt
Thuở rực ngời niên thiếu lửa cuồng si

Sẽ đến lúc xin gửi lời vĩnh biệt
Hỡi đồi cao, lũng thấp, hỡi sông hồ
Hỡi biển mặn, hỡi rừng xanh, cỏ biếc
Hỡi trăng sao, hỡi gió núi, sương mờ
Thôi bỏ lại bên này bờ hữu hạn
Tôi sẽ về, cô độc cuộc hành hương
Đời bèo bọt theo nước triều lên xuống
Còn mong chi chiều hạnh ngộ sau cùng

Phải đến lúc tôi về, người ở lại
Một mình tôi chỉ có một mình thôi
Dẫu sợi tóc rơi buồn còn vướng mãi
Áo phù vân tơi tả buốt vai đời. 
        LÊ VĂN TRUNG - Trích HUYỀN CA


No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...