ĐÂU DỄ NÓI LỜI CHIA
TAY
Rất khó để nói lời chia tay với nhau
Phải không H? Phải không H?
Định mệnh đã gắn bó đời ta ba mươi năm
Số phận đã buộc chặt đời ta ba mươi năm
Có dễ gì đâu một sớm một chiều
Dù nửa đời người dù trọn đời người
Làm sao xác định phút giây khởi đầu và điểm dừng sau hết
Cho nên rất khó nói lời chia tay
Dù ở đâu đó giữa đất trời mênh mông cũng có một có đường chia
biệt
Cũng có một lần ta rơi nước mắt
Không phải để xót thương không phải để vui mừng
Chúng ta chỉ ngỡ ngàng trước cái còn cái mất
Rất khó để nói lời chia tay cuộc đời này
Có thể ta còn đứng bơ vơ đâu đó trên sân ga đời
Không ai đưa tiễn
Không ai nói lời biệt ly
Em vẫn ngược xuôi đời vẫn ngược xuôi bươn chải
Cho dẫu tôi chẳng đợi chờ ai chẳng hoài mong điều gì
Cho dẫu rất tình cờ ai đó ngoái nhìn tôi
Cho dẫu không một cái vẫy tay một nét nhìn ái ngại
Và chúng ta ai cũng biết rằng
Thế nào rồi ta cũng giã từ
Thế nào rồi ta cũng bỏ lại
Những hân hoan phiền muộn yêu thương ngọt ngào những đắng cay
chua xót
Không thể nói lời chia tay
Lặng lẽ ra đi lặng lẽ giã từ.
Lê Văn Trung (Trích thi phẩm BIỆT)
DỖ DÀNH TƯƠNG LAI
Thơ
Cuồng Lưu
Mẹ
sáng tinh sương ngoài đồng nội vắng
Cha
đêm mưa dầm trên núi hoang vu
Ngày
có bom rơi xuống vườn lúa chin
Đêm
có giao tranh máu đỏ mịt mù
Mẹ
hát ru con đong đầy thương mến
Cha
đợi chờ con ở cuối tương lai
Thương
mến tháng năm khô dần nước mắt
Đợi
chờ lớn khôn con sống lạc loài
Mẹ
dỗ dành con giấc nồng sớm tối
Cha
mớm cho con từng giọt mồ hôi
Sớm
tối mắt con nhìn trời vẫn thấy
Một
đời tai ương vây phủ quanh người
Mẹ
bước ra sông nhìn dòng nước chảy
Cha
lên rừng sâu ngắm đá cuội mòn
Nước
chảy từ bao nhiêu ngàn thế kỷ
Đời
mẹ đời cha vẫn hoài tối tăm
Mẹ
đứng bên nôi nhìn con đã ngủ
Mẹ
lên đồi cao xây một nấm mồ
Cha
đến bên con nhìn đôi mắt mở
Cha
xuống đồn xa tìm một lá cờ
Mẹ
hỏi, bao giờ con trai yêu dấu
Khôn
lớn nên người con biết yêu thương
Hãy
lên đồi cao ngồi xem lửa cháy
Lửa
đỏ điêu tàn trên khắp quê hương
Cha
hỏi bao giờ con trai yêu dấu
Con
biết buồn vui trong cõi tình người
Con
nhớ dừng tay khi cờ đỏ máu
Lịch
sử đau buồn ơi Việt Nam ơi
Con
ngủ vùi quên mẹ ru miệt mài
Có
lời chia buồn ở cuối tương lai
Mai
con lớn khôn cha đừng buồn tủi
Mai
con lớn khôn con sống lạc loài
Lê
văn Trung
ĐÔI MẮT
Tăng P của HDT xưa
hai con mắt ấy ngày
xưa
nhìn xa vắng cõi nắng
mưa cuối trời
bây giờ mắt ấy nhìn
tôi
màu sương đã rụng bên
đời lẻ loi
trăm năm lạnh một chỗ
ngồi
giọt chiều đọng giữa
mắt người quạnh hiu
tôi về bóng đổ tàn
xiêu
suối khe là nghiệp dốc
đèo là thân
đảo điên đôi mắt phù
vân
còn không tôi hỡi nhớ
quên ngậm ngùi.
Lê Văn Trung
ĐỒI TRĂNG
Em ngàn năm biển lặng
Mà hồn tôi bão giông
Tan theo từng ngọn sóng
Rồi chìm vào mênh mông
Em đồi trăng vằng vặc
Tôi sỏi đá lòng khe
Lạnh căm dòng nước cạn
Khuất chìm vào cơn mơ
Em một trời mây trắng
Bay về đâu về đâu
Tôi giọt sương thầm lặng
Tan dần trong chiêm bao
Em rực ngời nắng lụa
Tôi một đời heo may
Trăm năm tình lá úa
Còn chờ ai chờ ai
Rồi một hôm biển động
Rồi đồi trăng ươm rằm
Rồi mây về giăng kín
Nắng lụa em vừa hương
Và hồn tôi từ đó
Tinh khôi từng giọt sương
Lê Văn Trung 11. 08. 20
ĐỐM LỬA QUẠNH HIU
Ghé lại vườn xưa, mùa
hạ gắt
Bờ tre xào xạc gió nam
Lào
Hỏi bạn? Bạn lên rừng
mót củi
Chào ta, con chó sủa
cầm hơi
Thiếu phụ ốm gầy sau
liếp cửa
Đôi môi run, đăm đắm
nhìn xa
Đôi mắt đó một dòng lệ
ứa
(Đã có lần mặn xuống
hồn ta)
Em đã từng một thời
hương sẳc
Giờ tàn phai mắt lạnh
thâm quầng
Ta đã từng một thời
lãng đãng
Đắm thuyền tình trong
mắt mỹ nhân
Ta là ai? Ta chợt hỏi
mình
Tan chảy hoài trong
cuộc lãng quên
Giữa cuộc sầu tâm
cuồng trí quẩn
Giữa cuộc sầu, ta lạ
hay quen?
Đường xiêu lạc tìm
thăm bạn cũ
Trời thì cao, đất rộng
vô cùng
Đời thì đã thay ngôi
đổi chủ
Ta với người có nhận
ra không?
Ta biết bạn lên rừng
mót củi
Chẳng hay ta ghé lại
một chiều
Gió thổi rát lòng ta
rã mỏi
(Xin gửi người đốm lửa
quạnh hiu).
Lê Văn Trung
DÒNG SÔNG KÝ ỨC
Ôi những dòng sông đã
biệt nguồn
Trôi về đâu hỡi, bến
quê hương
Có nghe sóng vỗ bờ
thiên cổ
Và gió tang thương
thổi chạnh lòng
Sông chảy theo dòng
trôi miệt mài
Nhớ rừng nhớ núi nhớ
mây bay
Nhớ những đàn chim
chiều mỏi cánh
Nhớ gió ngàn rung tia
ráng phai
Sông của nghìn xưa có
trở về
Để còn nghe vọng tiếng
gươm reo
Người qua sông một đi
không lại
Và người hóa đá đứng
trông theo
Sông của nghìn xưa máu
nhuộm hồng
Lời thề đau một tiếng
bi thương
Ngựa hí rền vang chiều
biên ải
Tóc bạc thanh xuân mù
viễn phương
Những dòng sông ôi
những dòng sông
Chảy về đâu trĩu nặng
nỗi buồn
Có kẻ ngồi bên bờ sông
cũ
Thắt ruột nhìn sông
mãi biệt nguồn.
Lê
Văn Trung
DÒNG XƯA BẾN CŨ
Quê cũ lâu rồi không
trở lại
Sông Thu ngày ấy nước
còn xanh?
Sóng còn vỗ nhịp sầu
thiên cổ
Vào nỗi lòng mơ chuyện
thái bình
Ai có ngang qua cầu
Vĩnh Điện
Dong thuyền ngược nước
về Phú Đa
Bến đò xưa có còn neo
đậu
Hỏi kẻ tha hương có
nhớ nhà?
Ai gửi cơn mơ về phố
Hội
Mà xao xác sóng nước
sông Hoài
Rặng liễu vi vu hồn
Cửa Đại
Nghe buồn hun hút gió
thiên tai
Lâu quá không về chừng
lãng quên
Dòng xưa bến cũ nhớ ta
chăng
Theo sóng sông Hàn
xuôi ra biển
Có bóng ta như nhánh
lục bình.
Lê Văn Trung
Tháng Tư. 2021