VÀ EM MÙA NGUYỆT NỞ

Trăng bữa ấy vàng hơn màu áo của
Lụa vàng thơm hương mỏng ướp đêm quỳnh
Em bữa ấy và trăng mùa nguyệt nở
Linh hồn tôi bữa ấy chảy đầy trăng
Lê Văn Trung
VÀ NHỮNG ...
Sân ga và những con tàu
Biệt ly và những câu chào lẻ loi
Bờ em và những dòng tôi
Sóng xô xát gọi. Sóng bời bời đau
Dòng sông và những cây cầu
Mà không nối được hai đầu thủy Chung
Nhân gian và những con đường
Những con đường nối nỗi buồn trong tôi
Tình yêu và những mãnh đời
Làm sao vá nổi áo người trăm năm!
Lê Văn Trung
VẪN CÒN THĂM THẲM TỪNG GIỌT SƯƠNG
 Tôi vẫn biết vòng tay mình bé nhỏ
Triệu vòng ôm không ấm cuộc tình người Nỗi chia biệt chảy trăm dòng dang dở Mùa tình xưa vàng úa lá thu phai
Tôi vẫn biết trái tim mòn mỏi nhịp Mãi dội vào bờ bải bến hoang vu Năm mươi năm cửa hoàng hôn đã khép Tình hoàng hôn từ đấy cũng xa mù
Tôi vẫn biết men rượu chiều đã nhạt Em không về tôi rót cạn đời tôi Tôi rót mãi vào trùng trùng quên lãng Máu trong tim từng giọt chảy ngậm ngùi
Ôi dẫu biết một ngàn năm ảo mộng Mà ngàn năm còn vọng mãi phương người Mắt mù sương hay mùa sương quá mỏng Đã tan vào thăm thẳm giấc mơ tôi.
|
Lê Văn Trung
VÀNG PHAI
Em đi về đâu đó
Mà buồn tôi vàng theo
Nụ đời chưa kịp nở
Tàn phai cơn mơ chiều
Nắng vàng rơi mấy ngã
Áo xưa vàng hơn xưa
Tóc bay mù gió rối
Vàng hoe nỗi đợi chờ
Bước chân tình quá vội
Ướt vòng tay trong mưa
Mưa vàng phai mấy nỗi
Tình phai vàng cơn mơ
Trang kinh vàng nước mắt
Năm mươi năm chưa nhòa
Năm mươi năm thất lạc
Rồi đành xa đành xa
Em về đâu? Về đâu?
Nắng phai chiều quạnh quẽ
Ai tìm nhau tìm nhau
Đã phai từng giọt lệ.
Lê Văn Trung - Viết cho 21.5 đến 30.5
VỀ THÔI EM ƠI
hãy nắm lấy bàn tay tôi
em ơi
tôi sẽ đưa em về
đừng hồ nghi đừng ngại ngần
dẫu những con đường ngày xưa đã khuất
dẫu chốn về xa hút mù khơi
hãy nắm lấy tay tôi
xin gửi vào lòng em trái tim tôi giá băng
xin gửi vào tình em linh hồn tôi cô độc
xin gửi vào em những ước mơ chưa hề bắt gặp
chỉ là những ảo ảnh tận phương mù xa lắc
chỉ là những hi vọng mong manh những hân hoan phù phiếm những
muộn phiền ẩn chìm thăm thẳm
tôi sẽ đưa em về không phải trên những lối mòn rải đầy hoa rắc
đầy hương phấn
ta sẽ tự mình vạch lấy rừng sâu vượt thoát màn đêm u tối trong
lòng ta trong tình em trong hệ lụy trần gian
dẫu gì thì ta cũng tự nở một vì sao tự thắp một đốm sáng
vẫn phải hi vọng trong niềm tuyệt vọng bi thương
chắc gì sẽ có một người đồng hành cùng tôi
nên em
người còn lại sau cùng trong cõi đời phù phiếm này
dù muốn hay không
hãy nắm lấy bàn tay tôi
ta sẽ đi về
ta sẽ đi về
dù quá thăm thẳm dù quá xa xôi.
Lê Văn Trung
VỀ TÌM LẠI TÔI
Tôi về tìm lại tôi
ngày cũ,
Quán vắng, tôi ngồi
thương nhớ tôi
Tóc chiều như gió bay
trong nắng
Có phải mùa xanh tôi
chớm phai!
Tôi về cúi nhặt niềm
quên lãng,
Chiếc lá hoàng hôn
chưa kịp vàng.
Viết tiếp bài thơ còn
dang dở,
Trang đời chìm nổi cõi
trăm năm.
Tôi về khánh tận cả
niềm tin.
Buốt lạnh đời nhau nỗi
chiếu chăn.
Tôi đắp đời tôi rơm cỏ
mục.
Lạc loài ngay giữa cõi
nhân gian.
Tôi về tìm lại tôi,
chợt thấy:
Nấm mộ ai đề tên: TUỔI
THƠ
Hình như tôi lạc tôi
từ đấy.
Những ước mơ tàn theo
giấc mơ.
Lê Văn Trung
VÔ THƯỜNG
Ôi mặt đất một lần ta đã đến
Rồi một lần ta cũng bỏ ra đi
Khi ta đến ta chỉ là hạt bụi
Khi trở về là một nhúm tro bay.
Lê Văn Trung
VÔ VỌNG
Sao không về đâu mà em phải qua sông?
Sao không về đâu mà tôi mãi long đong!
Gió dập mưa vùi cơn mộng dữ
Sao không về đâu mà mây trôi bềnh bồng?
Sao không về đâu mà triều dâng triều rút?
Sao không bình yên mà lòng đau như cắt
Giọt máu trăm năm rụng đỏ ưu phiền
Gió réo bờ xa lạnh màu trăng bạc
Sao không bình yên mà biển dâu tang thương?
Sao không về nhau mà chia biệt đôi đường!
Tôi đứng bên bờ sinh tử gọi
Người ơi! Người ơi! Mù muôn phương
Sao không ngưng trôi sao không ngừng bay?
Sao không về chung!
Quạnh quẻ nơi này
Tôi rã rời nghe ngày đi quá vội
Ai chờ đợi ai mà đêm quá dài?
Lê Văn Trung
VÔ VỌNG
Khi đứng giữa sân ga đời chật hẹp
Anh ngóng hoài thăm thẳm chuyến tàu qua
Suốt cuộc trăm năm trăm mùa trăng khuyết
Anh đứng chờ, bàn tay vẫy, chia xa
Không ai
đến, không ai về, từ buổi
Lá rừng anh xao xác rụng bên đời
Không ai hẹn, không ai chờ, mòn mỏi
Mưa mù anh giăng kín mộng ngày vui
Khi đứng giữa những trùng vây bóng tối
Anh nhuốm lòng đốt lửa đợi ngày lên
Mà mùa vội, mùa đi, mùa tiếp nối
Ngày nhân gian chưa hé rọi bình minh
Từng câu thơ đã chìm trong giông bão
Rừng anh xưa đã lạc dấu chim về
Những câu thơ xưa viết bằng lệ máu
Đã khô bầm trên vách đá cheo leo
Con vượn lẻ bên triền cao cô độc
Tiếng hú dài vọng suốt cõi thiên thu
Anh đứng giữa sân ga đời chật hẹp
Chờ trọn đời, xa hút bóng tàu qua.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment