Thursday, June 25, 2020

Tập Thơ Thu Hoang Đường (Phần 2) - Lê Văn Trung

Tập Thơ Thu Hoang Đường (Phần 2) - Lê Văn Trung 

Huyền thoại - Tình thu - Mưa trong tôi - Áo em mỏng quá hồn thơ tôi - Tình nhẹ rơi trên phím nguyệt cầm - Thắp nắng - Đôi mắt - Giữ giùm tôi nhé một mùa thu - Ai gửi heo may về tháng tám - Thơ, em và tôi - Chìm trong nỗi đợi chờ - Tháng tám - Nắng vàng - Nắng mới


HUYỀN THOẠI



Hình như rượu thơm mùi nhớ nhung
Màu đêm vàng như màu trăng rằm
Em có về không mà trong gió
Tóc của mùa trăng tỏa ngát hương

Trăng rằm hay em trăng vừa xanh
Trăng vừa bay vừa kể chuyện tình
Vừa tan dìu dịu trong sương biếc
Vừa nhẹ vàng ươm đôi mắt đen

Em bước về đâu mà áo trăng
Mang mang trời đất trắng vô cùng
Hay da thịt của nghìn cơn mộng
Đã nở cùng thơ buổi nguyệt rằm

Em rót giùm ta tràn chén ngọc
Em uống cùng ta mềm giấc mơ
Hãy ủ cho men nồng trong mắt
Hãy ướp thơm tho mùi hương xưa

Ta nghe trong gió lời tình tự
Của một mùa trăng xa nhớ nhung
Đêm nay ngồi uống trăng như rượu
Lòng bỗng say theo đóa nguyệt hồng.
                             Lê Văn Trung

TÌNH THU
Yêu quá đổi những màu thu diệu vợi
Áo vàng thơ vừa chạm giấc mơ chiều
Tôi cứ ngỡ em từ trong tình sử
Nắng lụa hồng ươm mắt ngọc trong veo

Lòng xanh biếc trải hồn xanh cỏ biếc
Bước ngọc ngà từng đóa nở như trăng
Tôi cứ ngỡ em từ trong cổ tích
Như từ trong huyền thoại cõi thần tiên

Đây rượu mật, đây men hồng môi ngọc
Đây trầm hương, đây da thịt lụa là
Tôi cứ ngỡ em từ trong truyền thuyết
Điệu nghê thường, dáng ngọc quá kiêu sa

Ôi nhẹ quá, áo mây vờn như múa
Cứ chập chùng ẩn hiện tựa chiêm bao
Em từ đâu mà về như trăng nở
Thơ vàng ươm theo từng bước nhiệm mầu

Xin là thu, tôi vàng như cơn mộng
Tôi vàng như màu mắt đắm trong sương
Đừng chao nhẹ, mặt hồ tôi lắng đọng
Bước chân tình, em nhé, nhẹ như nhung.
                                       Lê Văn Trung

MƯA TRONG TÔI

Em ơi chiều mỏng mềm như thơ
Xin trải tình lên cỏ hẹn hò
Xin tỏa mùi hương hồn nguyệt nở
Xin ướp nồng men tình thơm tho
Chếnh choáng như chiều quay quắt say
Như chiều ôm chặt sợ chiều lay
Tôi mơ thấy mắt chiều mưa ướt
Tôi mơ thấy tóc chiều đang bay
Em có bao giờ thu biếc xanh
Đường khuya vàng phố, phố không đèn
Bàn chân ướm nhẹ vào cơn mộng
Để lại vô cùng những nhớ quên
Em ơi chiều mỏng mềm như im
Mưa ngủ hiền ngoan tóc lụa huyền
Em chải trăm dòng mưa diệu ảo
Mưa hồng mưa ngọc mưa trinh nguyên
Em có bao giờ chiều chưa vơi
Tình có bao giờ chìm trên môi
Mưa ơi xin ướt vòng tay lụa
Em ơi xin là mưa trong tôi.
           Lê Văn Trung

ÁO EM MỎNG QUÁ HỒN THƠ TÔI
 
Em về phơi áo lụa
Mỏng cả hồn thơ tôi
Bước chân tình nhẹ quá
Đi như là mây trôi

Hôm em về không mưa
Mà tình như tháng sáu
Biết em về hay chưa
Mà trời xanh quá đỗi

Em về như nắng mơ
Vàng chiều tôi nỗi nhớ
Tóc ai chùng câu thơ
Thơm cả hồn thiên cổ

Em về phơi áo lụa
Mỏng cả hồn thơ tôi
Tình như vừa tháng sáu
Lòng chưa đành mưa rơi

Lê văn Trung
TÌNH NHẸ RƠI TRÊN PHÍM NGUYỆT CẦM

Hình như hương sắc nghìn năm cũ
Theo gió thu vàng rơi xuống thơ
Và em hương sắc thời xuân nữ
Về thắm vô cùng những giấc mơ

Hình như gió réo tình thao thiết
Chạm áo vàng thơm lụa mới thu
Hình như tóc rối bời câu hát
Chảy buốt từng cơn mộng sững sờ

Em về? Hay bóng mùa sương cũ
Trắng ngợp vườn xanh trắng diệu kỳ
Em về? Hay nắng hồng đang nở
Hay rừng ảo mộng chập chờn bay

Hay những mùa hoa rất dị thường
Như là mầu nhiệm của thanh xuân
Em về nở đóa quỳnh trinh bạch
Thơ cũng vì hoa mà tỏa hương

Ai đã chờ em năm mươi năm
Tôi thức chờ em nghìn đêm rằm
Thiên thu gió réo lời thu hát
Tình nhẹ rơi trên phím nguyệt cầm
                Lê Văn Trung

THẮP NẮNG

Nắng cứ thắp cho vàng lời thơ lụa
Cho vàng lời tình ái của trăm năm
Hoa sẽ thắm và môi tình thắm ngọt
Lá sẽ đùa trên mắt biếc long lanh

Môi và mắt và da ngời tỏa ngọc
Tóc và mây và gió dậy hương nồng
Cho tôi uống vẹn dòng tinh khôi ấy
Tôi ôm ghì khát vọng đóa nguyên xuân

Nắng cứ thắp cho hồn em cháy rực
Cho chập chờn say cánh bướm tình si
Cho tôi siết nỗi rộn ràng trong ngực
Cho tôi chìm ngây ngất rượu tình cay

Đừng vội tắt! Em ơi đừng vội tắt!
Màu thu xanh ươm ngọt nắng yêu kiều
Nắng ngời sáng hoa cười trong mắt biếc
Sao nỡ đành tắt nắng hỡi em yêu!
                                    Lê Văn Trung

ĐÔI MẮT

Ôi tôi biết làm sao mà vẽ được
Một màu mây trong mắt đẫm sương chiều
Một màu nắng trên môi nồng hương ngọc
Màu tinh khôi trên áo lụa mỹ miều

Xin gọi hết gió ngàn năm phiêu lãng
Nhuộm vào thơ từng sợi óng tơ vàng
Xin gom hết sóng hồ chiều im ắng
Những bờ xanh vời vợi triệu dòng sông

Xin trải nhẹ nguồn sắc màu vi diệu
Linh hồn tôi là chiếc cọ tinh tuyền
Xin thắp hết muôn nghìn sao sáng mãi
Đôi mắt người, đôi mắt rạng bình minh

Hỡi thu biếc hỡi xuân hồng kiếp kiếp
Hỡi vàng nhung hỡi thắm gấm vô cùng
Xin nạm hết vào cõi tình diễm tuyệt
Xin nạm vào đôi mắt của trăm năm

Ôi tôi biết làm sao mà vẽ được
Một hồn thơ trong mắt ướt lệ nồng
Một hồn mơ trong bóng tình xanh ngát
Một đời thơ tôi vẽ mãi không cùng.
                     Lê Văn Trung

GIỮ GIÙM TÔI EM NHÉ MỘT MÙA THU

Em giữ giùm tôi nhé một mùa thu
Sợ nắng thắm sẽ vàng phai áo lụa
Sợ sương biếc sẽ chìm trong tóc úa
Hồn tôi xưa sẽ lạc nẻo thu người

Em giữ giùm tôi nhé bóng chiều rơi
Trong mắt đợi mắt chờ loang giấc mộng
Sợ gió tương tư ru hoài trên mặt sóng
Sợ hương người tan quyện đóa quỳnh lan

Em giữ giùm tôi nhé một màu trăng
Đừng vội khuyết, đừng chìm trong sương lạnh
Đừng chênh chếch trên non ngàn cô quạnh
Cho tôi nhìn sáng rực một màu thu

Em giữ giùm tôi nhé nghìn câu thơ
Đừng vội thả theo lá mùa rơi rụng
Cho tôi trọn một đời hình với bóng
Bóng với hình như vàng đá trăm năm

Xin giữ giùm tôi như máu chảy trong tim
Như ngọc biếc là linh hồn của đá
Xin giữ cho nhau tấc lòng thiên cổ
Giữ giùm tôi, em nhé, một mùa thu.
                   Lê Văn Trung

AI GỬI HEO MAY VỀ THÁNG TÁM

Ai gửi heo may về tháng tám
Mà hiu hắt lạnh một hồn thu
Mà vàng phai cả màu trăng cũ
Mà nhớ nhung chùng cả giấc mơ

Ai gửi heo may về tháng tám
Tiếng gà xao xác gáy trong sương
Có con dế nhỏ ru buồn quá
Những lời van vỉ của đau thương

Ai gửi heo may về tháng tám
Chưa vàng sao rụng lá chiêm bao
Sầu nghiêng xuống chạm vành ly nhỏ
Giọt rượu thiên thu cũng úa màu

Em đã vàng thu chưa hỡi em
Sao đành quên hết cuộc tình duyên
Nỡ đem tóc rối bời trong gió
Để những câu thơ rụng tội tình

Ai gửi heo may về tháng tám
Góc đời hiu quạnh một mình ta
Gió vẫn vi vu sầu tận tận
Sương người lớp lớp cõi mù xa.
                        Lê Văn Trung

THƠ – EM - VÀ TÔI
Cho dẫu mười năm, năm mươi năm
Thơ không sáng nổi một đêm rằm
Áo hoa khăn lụa là cơn mộng
Em đã quên từ những dấu chân
Cho dẫu mươi năm hay trăm năm
Thơ cũng vì hoa mà lặng thầm
Máu lệ đã khô dòng thiên cổ
Tình vẫn tương tư màu ái ân

Dẫu sắc hương kia là hư ảnh
Dẫu mắt môi người là mù sương
Thơ vẫn trải tình lên cỏ thắm
Vẫn nở trong tim đóa nguyệt hồng
Em dẫu quên dẫu nhớ cũng đành
Thơ như dòng lệ mãi còn xanh
Mai kia góc biển chân trời lạ
Có xót xa thơ giạt cuối ghềnh

Xin hãy vì thơ làm dấu Thánh
Ơn người, nguyên vẹn giấc chiêm bao
Em sẽ thấy màu thơ rướm máu
Thiên thu chảy mãi giọt thơ sầu
Xin hãy vì thơ mà khấn nguyện
Ta còn hố thẳm với hư không
Biết đâu trong những cơn huyền mộng
Rằng đóa trăng xưa đã nguyệt hồng.
Lê Văn Trung

CHÌM TRONG NỖI ĐỢI CHỜ

Không hẹn hò sao quay quắt đợi chờ
Cứ nhuộm buồn vàng úa những câu thơ
Lòng như cơn gió chiều ngưng thổi
Lòng như bóng mây chiều bơ vơ

Con dế ngủ quên chìm trong cỏ
Tiếng gáy lạnh vùi chôn dưới sương
Có con chim lạ vô tình quá
Rụng xuống hồn tôi mấy giọt buồn

Mai kia mốt nọ người về không
Tôi trải hương thơ những dặm đường
Người nhớ quàng khăn cho đủ ấm
Người nhớ cài hoa lên tóc sương
Mai kia mốt nọ người về không
Tôi nở vào thơ vạn đóa hồng
Người nhớ nhẹ nâng bàn chân ngọc
Mỗi cánh hoa là một vết thương

Mai kia mốt nọ người về không
Tôi đốt thơ, xác bụi thơ tàn
Người nhớ gom tro hòa trong máu
Cho dòng lệ biếc cũng thơm hương

Không hẹn hò sao quay quắt đợi chờ
Mà chùng mà lặng cả cơn mơ
Người về nhớ gọi hồn tôi dậy
Nhớ gọi hồn tôi tận cõi thơ.
                       Lê Văn Trung

THÁNG TÁM

Nắng cũng theo mây buồn xuống thấp
Áo người chưa kịp thắm vàng thu
Tóc mùa sương cũ chùng trong gió
Ai gọi hoàng hôn về nhớ nhau
Tháng tám trời mưa như tiếng khóc
Tháng tám trời ru như tiếng than
Ai nhuộm vàng phai từng nốt nhạc
Ai tiếc màu thu về chớm đông

Tháng tám buồn như một nỗi buồn
Ai ngồi thương nhớ những dòng sông
Ai đem thơ ướp vào da lụa
Cho chùng cho lặng một mùi hương

Tháng tám trời nhiều mây quá em
Ai về qua phố, phố không đèn
Chỉ nghe tiếng bước chân quên lãng
Mỗi bước chân đau một nỗi niềm

Tháng tám trời nhiều mưa quá em
Mưa chiêm bao ướt lạnh vai mềm
Cho tôi về giữa cơn mơ đó
Sao giá băng về theo giá băng!
                                Lê Văn Trung

NẮNG VÀNG

Áo vàng thu! Nắng vàng thu!
Em phơi tình mỏng giữa mù sương tôi
Sương hay da thịt lộng ngời
Hồn tôi tan giữa đất trời bừng hương

Thịt da hay lụa hoa vàng
Nở trăm nghìn đóa đài trang mỹ miều
Áo vàng bay! Nắng vàng bay!
Tóc như tơ mỏng chảy hoài trong thơ

Mắt là thơ môi là thơ
Vòng tay ảo mộng tương tư hương người
Chim ơi sao ríu ran lời
Hồn mây xưa đã bên trời về chưa

Áo vàng mơ! Nắng vàng mơ!
Năm mươi năm chảy qua bờ bến tôi
Giết nhau chi một nụ cười
Cho thơ tôi nở vạn lời tình đau.
                       Lê Văn Trung

NẮNG MỚI


Thu ơi! Nắng thắm vàng thơm quá
Nắng phả lên màu của nhớ nhung
Nắng rung như thể tà thu mỏng
Nắng hát như môi ngọc chớm hồng

Hoa của vườn xanh cũng dát vàng
Hoa vờn lóng lánh giọt sương tan
Nhớ người ôm nắng qua vườn biếc
Nắng tỏa hương từ mỗi bước chân
Nắng chảy êm đềm, nắng nhẹ tênh
Người có nghe chăng nắng tự tình
Hồn tôi từng giọt hòa trong nắng
Nắng chảy thành tơ lụa tóc mềm

Người có về nghe nhạc nắng rung
Âm giai như gió thổi qua rừng
Như hơi thở của nghìn yêu dấu
Như rượu hoàng hoa đã dậy hương
Tôi nghe nắng thắm từng cơn mộng
Theo bóng người về phơi áo thu
Hồn tôi ngào ngạt vườn hoa nắng
Người về cho kịp nắng, về mau.
                             Lê Văn Trung

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...