U HOÀI

Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
Có bao giờ nhuốm chút hồn sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
Lê Văn Trung
Ừ! THÌ ÔNG ĐI
Ừ,
Thì ông đi trước đi
Đừng lưu luyến
Đừng tiếc gì thế gian
Nhớ ông
Tôi sẽ cười khan
Nhớ ông
Rượu chảy
Đã tàn câu thơ
Ừ!
Thì đi
Như là mơ
Đi là đi để hẹn giờ trùng lai
Trần gian sẽ chẳng còn ai
Ngàn năm mây trắng bay ngoài trời không
Lê Văn Trung
HẠ ĐÌNH THAO mất ngày 25 THÁNG TƯ - TÂN SỬU (1942 - 2021)
Thì ông đi trước đi
Đừng lưu luyến
Đừng tiếc gì thế gian
Nhớ ông
Tôi sẽ cười khan
Nhớ ông
Rượu chảy
Đã tàn câu thơ
Ừ!
Thì đi
Như là mơ
Đi là đi để hẹn giờ trùng lai
Trần gian sẽ chẳng còn ai
Ngàn năm mây trắng bay ngoài trời không
Lê Văn Trung
HẠ ĐÌNH THAO mất ngày 25 THÁNG TƯ - TÂN SỬU (1942 - 2021)

Ngày đã cuối năm, đời sắp cạn
Thôi đau gì nữa mà ai hoài
Sấp ngữa một đời ta chếnh choáng
Uống nhầm ly rượu của thiên tai
Đã đem lòng trải cùng thiên hạ
Đã tiêu hoang xương máu với tình
Đã viết hàng ngàn câu thơ lạ
Gửi vào trời đất mà buồn tênh
Ta say cũng chỉ là say tạm
Ta điên cũng chỉ là điên ngông
Cứ tưởng cố quên là quên được
Cứ tưởng say, điên cho ấm lòng
Ta nhắp tình em như mật đắng
Ta uống lòng người như gai chông
Có khi Thượng Đế còn điên đảo
Thì sá gì ta mà long đong

Ném vội đời mình như viên sỏi
Lặng chìm trong đáy biển nhân gian
Cũng đành một kiếp đời u tối
Cũng đành những nỗi tình chia tan
Ngày cuối năm nghe đời sắp cạn
Thôi khuất, thôi mờ như khói sương
Ta uống nhầm ly đời hoạn nạn
Không say mà sao lòng tang thương?!
Lê Văn Trung

tôi ngồi rót rượu cho tôi
chén chua xót chén ngậm ngùi đầy vơi
bao nhiêu năm một kiếp người
biết mời ai giữa đất trời hỗn mang
chén bi thương chén đoạn trường
trời Nam biển Bắc mấy phương bụi mờ
sống chưa trọn một đời thơ
buồn rơi giọt rượu trên tờ giấy không

tôi ngồi rót rượu tàn đông
chén phiêu bạt đã cạn dòng sông xưa
hỡi người thiên cổ về chưa
mời nhau uống chén rượu chờ trăm năm
chén lao đao chén thăng trầm
rượu Tầm Dương gởi sóng Tầm Dương trôi
2002 Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
No comments:
Post a Comment