Tôi và em – Khung cửa sổ -
Cát bụi phận người 2 (Câu chuyện người làm vườn 2) – Thuyền lá – Thời gian nhìn lại – Từ Hải
mời rượu Thúy Kiều – Ngồi một mình ở ven đường – Chợ nghèo – ơn người – Cùng em
hoài phố - Còn lại – Đôi cõi đôi nơi – Sẽ có lúc – Thơ Bùi Giáng – Ba trăm năm
nữa – Rượu tầm xuân – Qua hàn giang – Gặp bạn – Nước đã xa nguồn – Hấp hối – Tưởng
niệm – Giờ Thánh tẩy
TÔI VÀ EM
Tặng nhà thơ Uyên Hà
Thôi em ạ có chi đâu
mà vội
Đường dù xa, hãy nán
lại nơi này.
Nơi ta đã khản rao lời
réo gọi
Bờ vực nào sâu hút đáy
tương lai.
Nơi ta đã một trăm lần
hạnh phúc
Là ngàn lần đối mặt
với tai ương
Giữa hoan lạc thiên
đường và địa ngục
Ta cùng em đã mấy bận
vui buồn.
Nơi ta đã chơi trò
chơi sinh tử
Ném đời ta trong đục
giữa muôn dòng
Khi thua sạch canh bạc
đời đen đỏ
Còn phụ gì nhau em hỡi
phút sau cùng
Xương thịt dẫu tàn
phai đời gỗ mục
Giọt lệ ngàn năm hằng
đọng giữa tim người
Đá sỏi còn đau ứa tràn
nước mắt
Em là ai mà không thấy
ngậm ngùi
Em là ai mà ngang dọc
giữa đời tôi
Không để lại chút tàn
phai hương sắc
Ta lạc nhau rồi từ
trong tiền kiếp
Để mình tôi ngồi dưới
cội điêu tàn
Ném đời mình trôi giữa
biển tang thương
Còn khản giọng thét
cao lời réo gọi
Đây tiệc nhân gian mời
em nán lại
Ta nâng ly uống cạn
chén đoạn trường
Để mai này giữa hạnh
phúc tai ương
Chẳng nỗi khổ đau
chẳng niềm hoan lạc
Chẳng có chẳng không
chẳng còn chẳng mất
Ta tan hoang vô ảnh vô
hình.
Ta lạc nhau từ vạn nẽo
u minh
Câu thơ chết
luân
hồi
ta
bụi
cát
Đời thơ chết ai viết
lời thánh nhạc
Vội vàng chi em hỡi
tiệc chưa tàn
Giọt máu này rơi xuống
mấy ngàn năm
Còn đỏ mãi cả một trời
oan nghiệt
Máu và thơ giữa muôn
vòng sinh diệt
Tôi và em giữa hư thực
hoang đường
Thì sá gì một chút bụi
trần gian
Không ngồi lại cùng
tôi trong khoảnh khắc
Xin ngồi lại cho tôi
nhìn rõ mặt
Em là ai mà xuôi ngược
giữa đời tôi
Gió tai ương thổi bạc
kiếp con người
Chén oan nghiệt vỡ
tràn dòng rượu đắng
Ôi cõi nhân gian tôi
chẳng hờn chẳng giận
Mà ngồi đây chờ đợi
mấy trăm năm
KHUNG CỬA SỔ
nhớ người năm cũ qua đây
để vương sợi tóc lên ngày quạnh hiu
trăm năm tôi với bóng chiều
nương tay khung cửa tàn xiêu kiếp người.
CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI 2
tưởng hắn chết tôi vui
mừng khôn xiết
bởi rồi ra hắn cũng
biệt trần gian
nhưng khờ dại vì chút
lòng tham tiếc
hắn phân vân giữa địa
ngục thiên đàng
thế là hắn không về
đâu, ở lại
hắn lao vào cuộc tìm
kiếm bi thương
hắn cào xới, hắn điên
cuồng gieo-gặt
hắn tung hô, đạp đổ,
hắn vui-buồn
hắn mở toang những
hàng rào hư ảo
những gai chông từng
rỉ máu linh hồn
hắn ươm giống cả những
mầm tốt xấu
trái chung cây thiện
ác chín trong vườn
nghìn năm trước hắn
chính người gieo hạt
hạt giống nào người
ban tặng trần gian
vườn địa đàng mọc trăm
ngàn cây lạ
hắn bây giờ ăn trái
đắng đau thương
hắn bây giờ: ở không
nhà đi không chốn đến
hắn lêu bêu bầm dập
cuộc sinh tồn
chết uổng sống thừa
mấy vòng lận đận
hắn rêu rao bán nốt
mảnh linh hồn
em có phải người đầu
tiên với hắn
bớt một thêm hai cho
thỏa dạ hờn ghen
người có phải chưa
nguôi điều oán giận
hắn trăm năm nuôi ước
vọng không thành
hắn ở đấy khu vườn
không ranh giới
không đậy che không
cửa nẻo - điêu tàn
loài bọ sâu cứ mặc
tình lui tới
bọn ó diều, rắn rít,
lũ mèo hoang
hắn ở đấy không mặt
trời tối mịt
gió thiên thu thổi
buốt tận trong mồ
ôi sự sống cũng vàng
như nỗi chết
hắn mong tìm một cõi
đến hư vô
tôi gặp hắn trong khu
nhà vĩnh biệt
đôi mắt trừng nhìn tận
máu xương tôi
hắn không thể tin vào
ngày sau hết
sẽ thoát đi cho khỏi
kiếp con người.
THUYỀN LÁ
Gió ngàn xa rụng lá
mùa
Tôi về nhặt lá chiều
mưa làm thuyền
Chiếc mùa đông chở
tình em
Sóng xua bờ đá đắm
chìm cuối sông
Chiếc mùa thu một
khoang buồn
Tôi xuôi ngược với trăm dòng chia xa
Hai mươi năm bóng trăng nhòa
Ngậm ngùi tôi với bao la biển trời
THỜI GIAN NHÌN LẠI
Tặng Hiệp
Sáu mươi năm những bọt bèo vô
nghĩa
Câu thơ nào em viết xuống đời
anh
Xin đủ ấm một góc chiều mộ địa
Anh nằm nghe lá úa rụng bên
mình
Sáu mươi năm anh kiếm
tìm kiệt sức
Vòng tay em nương bóng
ngã bên thềm
Xin ngủ với giấc mơ buồn
sương đục
Màu thiên thu trắng lạnh
cả vô biên
Sáu mươi năm anh bới cào
bật máu
Đất đá vô tâm rách
xước thịt da
Cành truân chuyên dòng
đời xin trú đậu
Đêm đông buồn gió lạnh
cuối trời xa
Sáu mươi năm chiếc
thuyền nan mỏng mảnh
Những dòng sông những
bến lạ chia lìa
Em thả nhẹ chiếc neo
chiều cuối bãi
Khói mờ giăng rười rượi
mấy bờ khuya
Sáu mươi năm căm căm
mùa gió bấc
Giọt rượu nào em nhỏ
xuống ly không
Vừa đủ ấm như một dòng
nước mắt
Hạnh phúc nào cũng ngấm
mặn long đong
Cõi thiên địa càn khôn nào vô hạn
Xin cùng tôi đi tới tận không cùng
Dẫu già cỗi trái tim leo lắt sáng
Vệt hào quang từ nguồn cội đau thương.
12 . 2004
Đồng Nai những ngày
bạo bệnh
TỪ HẢI MỜI RƯỢU THÚY KIỀU
sao em chẳng uống cùng tôi
chén chua chén xót ngậm ngùi Kiều ơi
bao năm cạn chén rượu người
dở cơn say tỉnh dở lời trăm năm
đầy vơi mấy chén thăng trầm
đục trong mấy chén hợp tan bọt bèo
mời em dù có ít nhiều
cùng tôi uống chén
rượu chiều tàn đông
tiếc gì đâu một giang sơn
tiếc làm chi chuyện
giáo gươm chiến trường
hắt hiu một ngọn cờ
hàng
trả cho xong nợ phù vân
hỡi người
này em hãy uống cùng
tôi
chén oan nghiệt rót
tận trời tang thương
mười lăm năm chén đoạn
trường
sá gì một chén sau cùng Kiều ơi
đắng cay uống giọt lệ
người
uổng công ngang dọc
uổng đời trượng phu
mong chi khanh tướng
công hầu
cân đai áo mão bạc đầu
lợi danh
cùng tôi cạn giọt rượu
tình
hợp tan dâu bể xin
đành mai sau.
NGỒI MỘT MÌNH Ở VEN ĐƯỜNG
rượu buôn không có bạn
thơ buồn xa vắng người
rót tàn ly vô hạn
chưa hết cuộc đầy vơi
cơm áo đời tẻ nhạt
bạc thếch trời ly
hương
quán chiều mưa hiu hắt
ai uống cùng ta không?
có phải người muôn dặm
có phải tình trăm năm
có phải lòng dâu bể
tơi tả cuộc thăng trầm
chẳng còn ai ở lại
chẳng còn ai trở về
rượu buồn hoen trang
giấy
xót đau từng câu thơ
CHỢ NGHÈO
(Thơ
viết cho Hiệp)
Ngày qua ngày lại ngày qua
Tôi cùng em đẩy xe ra chợ nghèo
Chở đầy xe nỗi gieo neo
Mua long đong bán bọt bèo quẩn quanh
Tôi cùng em đẩy xe ra chợ nghèo
Chở đầy xe nỗi gieo neo
Mua long đong bán bọt bèo quẩn quanh
Chợ chìm chợ nổi lênh đênh
Bán ngày lưu lạc mua tình ly hương
Tôi nhìn hai vết xe lăn
Ngậm ngùi như dấu bàn chân bên đường
Ngậm ngùi như dấu bàn chân bên đường
Của em giọt lệ giọt sương
Nghìn năm còn đọng trong lòng nỗi đau
Chợ nghèo rách dột sạm màu
Thời gian tiếng dế buồn nao bóng chiều
Bạn mua đời được bao nhiêu
Chở đầy xe nỗi gieo neo ta về.
Chở đầy xe nỗi gieo neo ta về.
Đồng Nai 9. 2003
ƠN NGƯỜI
(Thơ
viết cho Hiệp)
trăm năm cuộc bể dâu nầy
ta đi chưa hết một
ngày buồn vui
em vì ta trọn một đời
lao đao lận đận đầy
vơi phận người
dẫu xót xa dẫu ngậm
ngùi
trời cao bể rộng ghi
lời tạ ơn
dẫu chưa hết cuộc vuông tròn
dẫu còn mù mịt tìm phương trở về
dẫu chưa qua hết cơn mê
em cùng ta dẫu bộn bề dọc ngang
ta xin, dẫu có muộn màng
trái tim em rất nhẹ nhàng như thơ
để ta tưởng chẳng bao giờ
phải đi cho tận đôi bờ tử sinh
Đà Nẵng 2003
CÙNG EM HOÀI PHỐ
(tặng N.T.H để nhớ ngày về dự đám cưới
cháu Ấn ở Hội An)
đưa em qua khỏi Chùa Cầu
chưa nhìn thấy hết một màu rêu phong
có người về tự ngàn năm
hỏi con đường nhỏ sợ nhầm lối xưa
đưa em xuống bến sông Hoài
làm sao qua được cõi ngoài nhân gian
có ai gọi chiếc đò ngang
gởi câu thơ cổ buồn sang xứ người
đưa em dạo phố đời tôi
ai vô tình chạm vọng hồi chuông vang
có người ngồi cổng Chùa Ông
nhìn thăm thẳm cõi vô cùng Hội An
đưa em theo cuộc xoay vần
lá ngàn năm cũ đã vàng áo thu
có người hỏi phố xưa đâu
buồn tôi lạc giữa Chùa Cầu quạnh hiu
đưa em bến phố chợ chiều
bao dòng xuôi ngược tôi theo lối nào
có người mãi tận ngàn sau
không tìm thấy được nông sâu đời mình
đưa em vòng quẩn vòng quanh
viết câu thơ nối chút tình thiên thu
hỡi ơi trăm bể ngàn dâu
còn nguyên huyền bí
nhiệm màu Đông phương.
CÒN LẠI
con đường nào sẽ đưa em
về bên kia cõi yên bình cùng tôi
che nhau một mảnh mây trời
ta đi cho tận vòng đời quẩn quanh
dẫu muôn ngàn nỗi lênh đênh
mong còn lại chút nghĩa tình ngàn năm.
ĐÔI CÕI ĐÔI NƠI
Em co rút cửa thiên
đường chật hẹp
Đâu thấy ta lồng lộng
giữa trần gian
Dẫu mai kia dưới chin
tầng địa ngục
Giọt rượu đời xin cạn
với trăm năm
SẼ CÓ LÚC
sẽ có lúc em quên điều đáng nhớ
một đôi khi ta nhớ cái nên quên
trần gian hỡi trăm năm là bé nhỏ
chuyện nhớ quên sao lẫn lộn vô chừng
sẽ có lúc em đi là đi mãi
ta ngu ngơ lẩn thẩn chạy vòng vòng
ôi kim cổ qua muôn ngàn giông bão
ta bạc đầu tơi tả áo thanh xuân
sẽ có lúc nơi bến bờ xa lạ
cuộc buồn vui không vướng bận trong đời
chiếc thuyền nhỏ đưa em về muôn ngã
không dòng sông nào là của riêng tôi
sẽ có lúc đêm tàn trăng thiếu phụ
câu thơ xưa chừng nhạt ý phai lời
ta khờ dại gọi tên người dưới mộ
tiếng dội vào đá núi lạnh sương rơi
sẽ có lúc nơi cuối đường sinh diệt
nợ phù hoa em trả lại muôn trùng
ta những tưởng trong phút giờ ly biệt
em mang theo chút kỹ niệm sau cùng
ôi trọn kiếp cứ mơ hồ ảo tưởng
cuộc trần gian phù phiếm có ra gì
khi ôm chặt biết bao là ước vọng
bỗng một chiều gió cuộn khói sương đi
điều đẹp nhất chẳng còn ai giữ lại
nến bi thương tôi thắp lệ hai hàng
đã đến lúc ra đi là đi mãi
ai vá giùm cho kín áo tang thuơng
thôi dẫu nhớ dẫu quên đừng vướng bận
cõi trăm năm hiu hắt bóng con người
em với ta như muôn ngàn số phận
lạc thiên thu giữa hệ luỵ đầy vơi
THƠ BÙI GIÁNG
Kính viếng nhà thơ Bùi
Giáng
“lá hoa cồn” nọ bây
giờ
Nửa hồn phố thị, nửa
bờ non xa
Nguồn mưa dội xuống
giang hà
“ngàn thu rớt hột” “màu
hoa trên ngàn”.
BA TRĂM NĂM NỮA
“Bất tri tam bách dư niên hậu”
Nguyễn Du
ba trăm năm nữa quay
về
cố hương lân lý bạn bè
còn ai
ba trăm năm sẽ đầu
thai
suối xưa rừng cũ sương
mai gió chiều
làm con chim đứng
quạnh hiu
bên mồ thiên cổ tiếng kêu đoạn trường
ba trăm năm còn một phương trời?
hay là lạc giữa vô thường phù du”
hay là lạc giữa thiên thu
cuối vòng sinh diệt
tìm đâu cõi người?
trăm năm tàn cuộc đầy vơi
tàn cơn huyễn mộng cạn đời tài hoa
ráng chiều nhạt cuối trời xa
ba trăm năm gởi sầu qua vạn trùng
thuyền ai đậu bến vô cùng
mái chèo khua nhẹ nỗi buồn Tố Như
ba trăm năm nữa – bây giờ
giọt đàn vỡ xuống đôi bờ có – không.
RƯỢU TẦM XUÂN
Khi buồn quá ngâm dăm
câu thơ cổ
Đi lêu bêu khắp phố xã
Sài Gòn
Ta chợt nhớ thời em
còn nhỏ xíu
Mà làm ta say khướt
rượu tầm xuân
Ai biết đâu bỗng một
tối trăng rằm
Ta tỉnh dậy với một
cành hoa úa
Tình vội đến vội đi ta
cứ ngỡ
Người trăm năm đùa cợt
nẽo phù vân
Cuộc biển dâu biến hóa giữa phong trần
Lòng góa phụ “bạch đầu dương liễu sắc”
Ta thì vẫn lêu bêu đời lang bạt
Năm mươi năm bèo bọt mấy vần thơ
Năm mươi năm chưa cạn chén giang hồ
Còn chếnh choáng rượu tầm xuân mật ngọt
Giọt hệ lụy chảy tràn dòng nước mắt
Tan vào đâu trong mỗi phận đời ta
Năm mươi năm, ta cứ tưởng ngày qua
Còn say khướt rượu tầm xuân túy lúy
Ta cứ ngỡ cành hoa chiều thiếu nữ
Tình trăm năm đâu dễ đã phai vàng
Ta trở về tìm lại một vầng trăng
Ôi “nhân điện bất tri hà xứ khứ”
Tiếng ai hát buổi hoàng hôn góa phụ
Lời bi thương nhuộm
trắng dải ngân hà
Ta về đây buồn với
mảnh trời xa
Buồn với nỗi buồn xưa,
lòng vẫn nhớ
Chén rượu cũ, tầm xuân
vừa mới nở
Đã làm ta say khướt
giữa trần gian
Tháng 7. 1998
QUA HÀN GIANG
Tỳ bà hành cảm tác
buổi tối bơi thuyền qua Hàn giang
chợt nghe ai ngâm khúc Tỳ bà hành
buồn nhớ tới người đã qua sông
bèn rót tràn ly rượu
từng giọt chảy theo dòng
ánh trăng mờ
gợn
sóng
tầm dương xưa
không biết sông trôi xuôi về đâu
người bên trời lận đận
không biết giọt rượu tan vào đâu
nước mắt ngấm trong lòng
cơn triều cường muối mặn
tiếng ai thắt ruột
quyện vào trong gió
thở dài
đêm cuối đông
bơi thuyền qua Hàn
giang
ai ngâm chi khúc Tỳ bà
hành
não ruôt
GẶP BẠN
Tặng Hạ Đình Thao
Mười ba năm trước về thăm bạn
Cây quít bên hè chưa trổ bông
Tóc bạn còn xanh hơn màu lá
Con thơ mấy đứa chưa vỡ lòng
Đón ta rượu ấm lời thơ cũ
Lòng hết giang hồ, vui thú quê
Bạn chỉ vườn cây đang tuổi lớn
“Mai mốt đi đâu nhớ
ghé về”
Rồi biệt hơn mười năm trở lại
Cây quít ngày xưa cao quá đầu
Bạn ta giờ đã già hơn trước
Mưa nắng thời gian tóc đổi màu
Bạn vẫn nhìn ta cười
kiêu bạc
Áo cơm dày dạn cuộc
phong trần
“Cháu lớn bây giờ cao
hơn bố
Nhớ ghé về khi cháu
lấy chồng”
Giã bạn ta đi lòng nhủ
thầm
Mai sau biết có một
lần thăm (?)
Chắc gì gặp lại - đời
tro bụi
Ai lót cho ai một chỗ
nằm
(Đồng Nai 1985 -1988)
NƯỚC ĐÃ XA NGUỒN
Tặng bạn bè thời Đại Lộc – Duy Xuyên
Lần lữa mãi mà không
về thăm được
Đã lâu rồi, lâu quá
phải không em?
Bao khốn khó bao mảnh
đời xuôi ngược
Cứ hẹn dần hẹn mãi
cũng đành quên
Đêm xa xứ nhớ vầng
trăng Giao Thủy
Nhớ hàm răng ứa ngọt
trái bòn bon
Tóc ai bay mát rượi
sóng Thu Bồn
Đôi mắt ấy xanh màu dâu ngọc biếc
Bàn tay ấy níu chân
trời xa tắp
Chưa hẹn hò mà thuyền cứ
chao nghiêng
Đêm tháng bảy trăng
neo bờ Đại Lộc
Lòng Thu chưa về kịp
bến Duy Xuyên
Đôi môi ấy thắm màu
hoa gạo đỏ
Nắng như vàng tơ óng
Mã Châu ơi
Tiếng ai hát bay qua
lòng Phím Ái
Lời trăm năm chưa gởi
kịp cho người
Trăng vạn cổ treo buồn trên đỉnh tháp
Người xa quê. Tình Chiêm nữ mang mang
Cuộc hung phế mù trong lòng bụi cát
Mỹ Sơn ơi! xa mấy dặm Đồ Bàn
Đồi mua tím mấy mùa bông tím thẫm
Người qua cầu cởi áo, gió bay xa
Tình gởi lại, không tình ai níu giữ
Quán bên đường ngồi
uống một mình ta
Lần lữa mãi thôi cũng
đành lỗi hẹn
Ôi trăm năm nước cứ
mãi xa nguồn
Đời như nhánh lục bình
trôi ra biển
Giữa muôn trùng hun hút bóng quê hương.
HẤP HỐI
Khi kiệt sức nơi cuối
đường sinh tử
Em bỗng nhiên thành
Bụt rất từ bi
Ta hấp hối chắc chiu
từng hơi thở
Nguyện yêu người bất tuyệt lửa cuồng si.
TƯỞNG NIỆM
Em lẫn khuất
khắp thiên đường địa ngục
Ta buồn tênh ngồi đợi giữa trần gian
Cành hoa úa trên tay người buổi ấy
Vẫn còn nguyên dòng lệ ấm vô cùng.
Ta buồn tênh ngồi đợi giữa trần gian
Cành hoa úa trên tay người buổi ấy
Vẫn còn nguyên dòng lệ ấm vô cùng.
GIỜ THÁNH TẨY
Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp.
Có các em lùa mây trắng làm hoa
Anh về đứng trên mỏm đá này
Tay các em là rừng
Tóc các em là cỏ
Hãy nghe anh hát – tên ca sĩ cuồng điên
Hát nghêu ngao như một người du mục
Hãy thắp giùm anh những vì sao
Khi gió đã băng qua triền núi biếc
Khi thiên nhiên đã phủ kín hồn anh
Ôi các em
Hãy đứng vòng quanh anh
Tung hoa lên trong giờ thánh lễ
Anh sẽ tặng các em những vòng kim cương
Làm bằng thơ tinh huyết
Ngày mai anh sẽ về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và buồn bã
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin gửi đi những hệ lụy đời anh
Và gửi đi những phiền muộn của các em
Hãy rửa sạch những hạt bụi trên bàn chân cẩm thạch
Những dư ảo trên đôi mắt sao ngời
Để chúng ta được thánh tẩy
Đợi giờ phục sinh
Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em nắm tay nhau khiêu vũ
Các em khiêu vũ trên hồn anh
Anh hát nghêu ngao những bài du mục
Các em hãy tung hoa trong giờ thánh lễ
Các em tung hoa lên hồn anh
Ôi các em
Tâm hồn anh là một chùm hoa trắng
Hãy khiêu vũ nữa đi
Hãy hát lên nữa đi
Các em thấy không anh đứng trên mỏm đá này
Đôi tay dang ra trong lời thuyết giáo
Anh sẽ hát với các em
Những bài ngợi ca thiên nhiên
Ngợi ca các em
Những thiên thần bé nhỏ
Có trái tim bằng mây
Và tâm hồn bằng gió
Lòng các em là bầu trời nguyệt bạch
Tay các em là suối ngọc tuyền
Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin gửi đi những hệ lụy đời anh
Và gửi đi những muộn phiền đời em
Chúng ta sắp đến giờ thánh tẩy.
Lê Văn Trung
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment