Lòng xanh như lá biếc
Em trải hồn thiên thanh
Vào hồn tôi xanh ngắt
Vào hồn tôi mong manh
Đà Lạt mềm như sương
Trên vai người buổi ấy
Ôi hồn ai dã quỳ
Mà vàng tôi quá vậy
Trên vai người buổi ấy
Ôi hồn ai dã quỳ
Mà vàng tôi quá vậy
Đà Lat chìm như mơ
Trong mắt chiều thăm thẳm
Ôi hồn ai vi vu
Thông rừng tôi gió lộng
Trong mắt chiều thăm thẳm
Ôi hồn ai vi vu
Thông rừng tôi gió lộng
Đà Lạt trời lên cao
Mây vờn trong tóc gió
Em về đâu về đâu
Hoa theo từng bước nở
Mây vờn trong tóc gió
Em về đâu về đâu
Hoa theo từng bước nở
Ôi Đà Lạt! Ôi Prenn
Thác đời tôi vẫn đổ
Sao đành quên đành quên
Mùa vàng tôi mấy độ.
Thác đời tôi vẫn đổ
Sao đành quên đành quên
Mùa vàng tôi mấy độ.
Lê Văn Trung
HUYỀN CA
Hồn em như lá mỏng
Mà buồn tôi vàng phai
Đã chìm trong biển động
Đã rơi vào thiên tai
Đời chia tình mấy nhánh
Lòng chia buồn muôn phương
Sông đời tôi hoạn nạn
Chảy qua miền tai ương
Lòng chia buồn muôn phương
Sông đời tôi hoạn nạn
Chảy qua miền tai ương
Ôi thời xanh mắt ngọc
Trôi buồn như chiêm bao
Ôi mùa thu biếc tóc
Nằm ru tình trên vai
Trôi buồn như chiêm bao
Ôi mùa thu biếc tóc
Nằm ru tình trên vai
Em bây giờ đâu đó
Phai chùng áo tiểu thư
Trăng úa hồn khuê nữ
Mây tôi chìm trong thơ
Phai chùng áo tiểu thư
Trăng úa hồn khuê nữ
Mây tôi chìm trong thơ
Thuở tình xanh như lá
Mà vàng cả giấc mơ
Thuở tình mềm như lụa
Mà đau từng câu thơ
Mà vàng cả giấc mơ
Thuở tình mềm như lụa
Mà đau từng câu thơ
Em bây giờ xa vắng
Chìm trong câu kinh buồn
Tôi bây giờ như bóng
Trôi ra ngoài mênh mông.
Chìm trong câu kinh buồn
Tôi bây giờ như bóng
Trôi ra ngoài mênh mông.
HUYỀN CA
1/
Cành hoa úa trên tay người buổi ấy
Bỗng một lần thắm lại những trang thơ
Nửa đời tôi, nửa đời em mòn mỏi
Là trăm năm chìm mộng cuối phương mờ.
2.
Cho tôi xin nửa nụ cười
Dẫu phôi phai dẫu ngậm ngùi tình ơi
Mai sau quạnh quẻ mộ đời
Còn nghe âm vọng tiếng người trần gian
3.
tôi ngồi tụng một lời kinh
nghe trong xa vắng giọt tình nhẹ rung
em bùa chú mở hư không
tôi vô lượng kiếp bềnh bồng trong thơ
nghe trong xa vắng giọt tình nhẹ rung
em bùa chú mở hư không
tôi vô lượng kiếp bềnh bồng trong thơ
nén nhang cháy dở đôi bờ
khói tan mù mịt xóa mờ mịt tôi
trang kinh ướt nhoẹt luân hồi
thơ tôi ướt cả lệ người trăm năm.
khói tan mù mịt xóa mờ mịt tôi
trang kinh ướt nhoẹt luân hồi
thơ tôi ướt cả lệ người trăm năm.
4.
mai tôi lạnh mộ huyệt nằm
buồn nghe tiếng vọng xa xăm cõi người
Xin em thắp lạnh môi cười
với đôi dòng lệ trôi ngoài mênh mông
xin em bóng tịch lặng buồn
ngồi bên rêu mộ hát cùng hổn tôi
5.
Trời bỗng dưng từng cơn mưa lạ
Sài Gòn trôi Sài Gòn bập bềnh
Tình cũng chảy xa ngoài muôn ngả
Và nỗi buồn chảy rã mông mênh
Ngồi dưới hiên đời đen kín cửa
Tôi gỏ từng phím lạnh tên em
Tôi dán hồn tôi như mãnh vỡ
Và hồn mưa lịm xuống im lìm
Tôi dán tình tôi như lá úa
Rụng xuống bay về cõi lãng quên
Trời bỗng dưng trời mưa trắng xóa
Sài Gòn trôi Sài Gòn bập bềnh
Mưa như Sài Gòn mưa hối hã
Tôi chảy cùng tôi chảy lênh đênh
Chiếc xe bus nằm co bến đợi
Đợi chờ tôi tôi đợi chờ em
Tôi gỏ nốt phím chiều mòn mỏi
Dán hồn tôi từng mảng cô đơn
Tôi chảy theo mưa về trăm cõi
Cõi nào chôn lạnh hết nỗi buồn.
6.
tôi đang mưa với Sài Gòn
em đâu đó có lạnh buồn theo mưa
bây
giờ, Quảng Ngãi, sớm, trưa
tóc xưa trong gió đã vừa chớm thu
tóc xưa trong gió đã vừa chớm thu
tôi đang mưa với mịt mù
em
đâu đó có đợi chờ ai không
Trần Hưng Đạo hay Quang Trung
ai qua Cống Kiểu có cùng tôi nghe
Trần Hưng Đạo hay Quang Trung
ai qua Cống Kiểu có cùng tôi nghe
tiếng
buồn mưa chạm cơn mê
tôi Sài Gòn ướt trăm bề nhớ quên.
7.
Em đợi tôi về không
Quảng Ngãi
Dòng xưa vời vợi bến sông Trà
Tôi hẹn bao lần quay trở lại
Mỗi ngày thêm hút nỗi chia xa
Em gọi tôi về không
Quảng Ngãi
Chiều mưa ườt lạnh áo thu vàng
Có tôi quán vắng buồn như thể
Chưa về đã vội sớm chia tan
Có tôi quán vắng buồn như thể
Mời nhau chưa cạn mấy ly buồn
Vội chia trăm ngã chìm muôn hướng
Tôi ngồi uống mãi chiếc ly không
Có phải xa rồi, em
Quảng Ngãi
Mưa, chưa mưa, mà ướt lệ người
Vườn tôi rụng một vành trăng úa
Như tình cũng úa rụng vàng rơi
12.
yêu nhau sao không đợi chờ
sao
không thề thốt hẹn hò trăm năm
yêu mà chăn chiếu lạnh căm
yêu mà chăn chiếu lạnh căm
ánh trăng nghiêng lệch chỗ nằm quạnh hiu
để tình xiêu lạc trăm điều ngổn ngang
để lòng nhau chớm úa vàng
để xa xôi nhớ để mang mang buồn
để tình cách biển ngăn sông
để muôn ngàn dặm chập chùng biển dâu
Tương giang vĩ, Tương giang đầu
để muôn ngàn dặm chập chùng biển dâu
Tương giang vĩ, Tương giang đầu
ngàn năm nước cuốn một màu đìu hiu.
12 bis.
thôi thì cứ bỏ mặc tôi
với sông khói sóng với đồi sương giăng
với hanh hao, với úa vàng
với câu kinh rụng hai hàng nến run
khóc cười chi hỡi nhân gian
đi là bỏ cuộc trăm năm với người
với sông khói sóng với đồi sương giăng
với hanh hao, với úa vàng
với câu kinh rụng hai hàng nến run
khóc cười chi hỡi nhân gian
đi là bỏ cuộc trăm năm với người
thôi thì cứ bỏ mặc tôi
với câu từ tạ với lời chia phôi
mai kia góc biển chân trời
tìm nhau xin thắp tình tôi vào hồn.
với câu từ tạ với lời chia phôi
mai kia góc biển chân trời
tìm nhau xin thắp tình tôi vào hồn.
16.
Nếu mai tôi chết bên đồi vắng
Xin khắc tên người lên mộ rêu
Và trăng sẽ khóc lời chia biệt
Và gió than van nhạc của chiều
Xin khắc tên người lên mộ rêu
Và trăng sẽ khóc lời chia biệt
Và gió than van nhạc của chiều
Tôi sẽ nằm nghe những bước chân
Của tình, của nợ, của tri âm
Của những ngày xuân tan tác mộng
Của những mùa hoa nở ngợp hồn
Tôi sẽ nằm nghe tận đáy mồ
Tình động run vì đêm ái ân
Của những hồn ma đang bức rức
Những lần thương nhớ quá nhân gian
Tình động run vì đêm ái ân
Của những hồn ma đang bức rức
Những lần thương nhớ quá nhân gian
Tôi nằm nghe IM LẶNG CUỐI CÙNG
Đã cùng tôi ngủ với HƯ KHÔNG
Đã chìm sâu tận MIỀN U TỊCH
Đã chết tươi nguyên BÓNG NGUYỆT HỒNG
Đã cùng tôi ngủ với HƯ KHÔNG
Đã chìm sâu tận MIỀN U TỊCH
Đã chết tươi nguyên BÓNG NGUYỆT HỒNG
Để nghe tôi thở cùng XA VẮNG
Để hát cùng tôi nhạc máu vang
Để tôi nghìn kiếp TÔI- DÂU - BỂ
Để ghì ôm siết nỗi cô đơn
Để hát cùng tôi nhạc máu vang
Để tôi nghìn kiếp TÔI- DÂU - BỂ
Để ghì ôm siết nỗi cô đơn
Rồi mai tôi chết bên đồi vắng
Tóc người xin phủ kín mộ bia
Để nghìn năm đẫm mùi hương tóc
Chảy thắm hồn tôi buổi TRỞ VỀ.
22.
Từ dạo đồi Tây ngồi mơ biển Bắc
Hoàng hạc bay, bay mãi chẳng quay về
Tôi như lầu hoang đắm hồn cô tịch
Sợi khói phương trời chìm khuất cơn mê
Từ dạo đồi Tây ngồi mơ biển Bắc
Hoàng hạc bay, bay mãi chẳng quay về
Tôi như lầu hoang đắm hồn cô tịch
Sợi khói phương trời chìm khuất cơn mê
Nhưng rồi em trở về Như định mệnh
Bỏ tôi đi trong suốt cuộc chia lìa
(Cô bé ngày xưa không quàng khăn đỏ
Em quàng lên hồn tôi màu nắng úa phôi phai
Cô bé ngày xưa không bước ra từ cổ tích
Em bước ra từ những giấc mơ tôi)
Bỏ tôi đi trong suốt cuộc chia lìa
(Cô bé ngày xưa không quàng khăn đỏ
Em quàng lên hồn tôi màu nắng úa phôi phai
Cô bé ngày xưa không bước ra từ cổ tích
Em bước ra từ những giấc mơ tôi)
Hai đứa hai phương Bạc lòng dâu bể
Áo thanh xuân còn sót chút màu thơ
( Cô bé ngày xưa thoáng chiều nắng xế
Đã chớm buồn trong mắt nhớ thương ai
Cô bé ngày xưa như thần tiên truyện kể
Rất vô tình đau buốt tóc hương bay)
Áo thanh xuân còn sót chút màu thơ
( Cô bé ngày xưa thoáng chiều nắng xế
Đã chớm buồn trong mắt nhớ thương ai
Cô bé ngày xưa như thần tiên truyện kể
Rất vô tình đau buốt tóc hương bay)
Em trở về Trong chiều định mệnh
Định mệnh quàng lên những đóa nhiệm mầu
Định mệnh quàng lên những đóa nhiệm mầu
(Hỡi cô bé ngày xưa có bao giờ hiểu
Hạnh phúc nào cũng lấp lánh thương đau)?
Hạnh phúc nào cũng lấp lánh thương đau)?
23*
Tôi sẽ về theo dấu lãng quên
Con đường sẽ lạ, chẳng người quen
Vườn ai xanh mướt mùa thu cũ
Mà bóng tình xưa đã úa vàng
Lòng cứ mơ hoài khung trời biếc
Mắt người đen lánh chớm buồn thu
Ôi áo tiểu thư lòng khuê nữ
Chập chờn trong suốt cõi chiêm bao
Tôi sẽ về theo dấu lãng quên
Thuyền tôi vừa cập bến hoàng hôn
Tình em là một dòng sông vắng
Tôi chở sao cho hết nỗi buồn
Cứ ngỡ tình nhau vừa nở muộn
Mà gió chiều sương buốt lạnh về
Để trăm cánh nhỏ màu hoa ấy
Rụng tím như còn thương nhớ ai.
Tôi sẽ về theo dấu lãng quên
Con đường sẽ lạ, chẳng người quen
Vườn ai xanh mướt mùa thu cũ
Mà bóng tình xưa đã úa vàng
Lòng cứ mơ hoài khung trời biếc
Mắt người đen lánh chớm buồn thu
Ôi áo tiểu thư lòng khuê nữ
Chập chờn trong suốt cõi chiêm bao
Tôi sẽ về theo dấu lãng quên
Thuyền tôi vừa cập bến hoàng hôn
Tình em là một dòng sông vắng
Tôi chở sao cho hết nỗi buồn
Cứ ngỡ tình nhau vừa nở muộn
Mà gió chiều sương buốt lạnh về
Để trăm cánh nhỏ màu hoa ấy
Rụng tím như còn thương nhớ ai.
Bài 27*
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Gửi lại cho nhau lời tạ từ
Gửi lại cho nhau màu hoa cúc
Nở vàng từ thuở gió tương tư
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Áo hoàng hoa chừ cũng phai màu
Em thoát thai từ trăng huyền sử
Cho sầu lặng buốt khúc chiêm bao
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Năm ngón tay đan níu tiếng đàn
Có ai ngồi hát ngoài đêm vắng
Lời hẹn hò rơi cuối bến sông
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Tôi nhớ em nhớ đến bạc nhàu
Ngày mai hỡi những toa tàu lạnh
Nhớ gì mà hối hả đi mau?
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Em áo len khăn lụa trùm đầu
Giấu trong đôi mắt mùa thu trước
Có chút tình tôi chớm nhạt phai
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Thế nào rồi cũng chia tay mùa thu
Đôi bờ xa có mấy nhịp cầu
Mà sao vời vợi nghìn sông biển
Ai nối cho dài chuyện trước sau?
33*
Tôi trở về trong nỗi nhớ quên
Của phường của phố thuở yêu em
Của con đường nhỏ chiều tan học
Của khoảng vườn ươm tàn lá xanh
Tôi trở về trong nỗi nhớ quên
Của phường của phố thuở yêu em
Của con đường nhỏ chiều tan học
Của khoảng vườn ươm tàn lá xanh
Tình trong veo như giọt sương lành
Như lời chim hót chớm bình minh
Em khoe áo mới mùi hoa dại
Tỏa ngát hương lòng em tuyết trinh
Như lời chim hót chớm bình minh
Em khoe áo mới mùi hoa dại
Tỏa ngát hương lòng em tuyết trinh
Tôi trở về chân bước ngập ngừng
Ơi mùa thu cũ có về không
Cho tình tôi với tình thu ấy
Nở giữa tim em một đóa hồng
Ơi mùa thu cũ có về không
Cho tình tôi với tình thu ấy
Nở giữa tim em một đóa hồng
Tôi trở về mây gió lặng im
Thương nhớ gì nhau mà đứng nhìn
Nắng chãi tóc mềm trôi xuống thấp
Mắt người làm úa nắng bay lên
Thương nhớ gì nhau mà đứng nhìn
Nắng chãi tóc mềm trôi xuống thấp
Mắt người làm úa nắng bay lên
Chân bước theo muôn ngàn nhớ quên
Phấn trắng nằm mơ nhớ bảng đen
Cho tôi về với mùa thu trước
Một thời sách vở thuở yêu em.
Phấn trắng nằm mơ nhớ bảng đen
Cho tôi về với mùa thu trước
Một thời sách vở thuở yêu em.
40.
tôi yêu em đến thế mà
em đang tâm trẩy thuyền qua bến người
bây giờ còn lại mình tôi
ngồi nghe sương rụng bên đồi vàng thu
nghe chim hót giữa tuyệt mù
câu kinh xưa đẫm lời ru u tình
yêu nhau thế, nỡ đành
quên
vườn xưa đã rụng mấy nhành tương tư
câu thơ ướt sũng nỗi chờ
cháy khô nỗi nhớ, xác xơ nỗi buồn
vườn xưa đã rụng mấy nhành tương tư
câu thơ ướt sũng nỗi chờ
cháy khô nỗi nhớ, xác xơ nỗi buồn
yêu nhau thế, mà bỗng
dưng
thuyền hoa, áo gấm, lạnh lùng qua sông
rồi mai trong đục mấy dòng
cũng đành ấm lạnh quê chồng phương xa
thuyền hoa, áo gấm, lạnh lùng qua sông
rồi mai trong đục mấy dòng
cũng đành ấm lạnh quê chồng phương xa
tôi yêu em đến thế mà
mình tôi với bóng trăng tà quạnh hiu.
mình tôi với bóng trăng tà quạnh hiu.
41*
Sao em không nói một lời
Cho mưa chiều mãi sụt sùi ngoài hiên
Cho câu thơ cũng ướt mềm
Cứ lênh đênh cứ nổi chìm theo mưa
Hồn tôi vách mỏng song thưa
Làm sao che kín gió mùa lạnh căm
Cỏ rơm không ấm chỗ nằm
Xin đem tình thắp gọi trăm năm về
Ôi tình tôi một đêm kia
Trôi theo cơn mộng đầm đìa lời ru
Tiếng buồn vọng suốt thiên thu
Hỡi em huyền thoại cõi mù sương tôi
Trôi theo cơn mộng đầm đìa lời ru
Tiếng buồn vọng suốt thiên thu
Hỡi em huyền thoại cõi mù sương tôi
Sao em không nói một lời
Lời tiên tri cuộc tình người đa đoan
Tôi xưa mù mịt phù vân
Em xưa sương khói đã vàng áo thu
Xin về thắp hết trăng sao
Sáng giùm tôi, sáng nhiệm mầu trần gian.
Lời tiên tri cuộc tình người đa đoan
Tôi xưa mù mịt phù vân
Em xưa sương khói đã vàng áo thu
Xin về thắp hết trăng sao
Sáng giùm tôi, sáng nhiệm mầu trần gian.
47.
Linh hồn tôi là những dòng sông
Mà sóng thiên thu mãi chập chùng
Về đây tôi với dòng sông cũ
Nhìn bóng đời nhau đã úa vàng
Linh hồn tôi là những dòng sông
Mà sóng thiên thu mãi chập chùng
Về đây tôi với dòng sông cũ
Nhìn bóng đời nhau đã úa vàng
Mưa từng sợi mỏng chảy buồn tênh
Mưa ướt vai ngoan, ướt tóc mềm
Từng sợi mưa chùng theo nỗi nhớ
Tiếng buồn rơi chạm đến vô biên
Mưa ướt vai ngoan, ướt tóc mềm
Từng sợi mưa chùng theo nỗi nhớ
Tiếng buồn rơi chạm đến vô biên
Đời trăm nghìn lối mà không thể
Thôi đành một góc quán đời ta
Tình cũng nổi chìm cùng dâu bể
Đường dài thăm thẳm những chia xa
Thôi đành một góc quán đời ta
Tình cũng nổi chìm cùng dâu bể
Đường dài thăm thẳm những chia xa
Đời trăm nghìn chốn mà không thể
Chọn lấy cho lòng một cõi riêng
Tìm ai khi bóng tình đã xế
Tìm ai nơi cuối trời mông mênh
Chọn lấy cho lòng một cõi riêng
Tìm ai khi bóng tình đã xế
Tìm ai nơi cuối trời mông mênh
Linh hồn tôi là những dòng sông
Sông chảy xuôi mà tôi ngược dòng
Trăm năm tình úa vàng như lá
Chiếc rụng đồi Tây, chiếc biển Đông.
Sông chảy xuôi mà tôi ngược dòng
Trăm năm tình úa vàng như lá
Chiếc rụng đồi Tây, chiếc biển Đông.
48*
Thôi chẳng còn tìm nhau nữa đâu
Lòng xanh nước cuốn vội chân cầu
Tình xanh chớm úa vàng như lá
Tôi rụng về đâu? Trôi về đâu?
Thôi chẳng còn tìm nhau nữa đâu
Mời nhau chưa cạn một ly sầu
Tôi ôm trái đất cười nghiêng ngữa
Lạc mất đời nhau trong bể dâu
Mời nhau chưa cạn một ly sầu
Tôi ôm trái đất cười nghiêng ngữa
Lạc mất đời nhau trong bể dâu
Thôi chẳng còn tìm nhau nữa đâu
Vá hoài không kín áo thương đau
Làm sao che kín màu trăng úa
Giọt lệ tình phai tự buổi nào
Vá hoài không kín áo thương đau
Làm sao che kín màu trăng úa
Giọt lệ tình phai tự buổi nào
Thôi chẳng còn tìm nhau nữa đâu
Tóc xưa đã bạc, áo phai nhàu
Em ngàn năm của nghìn phương lạ
Nghe tóc xanh xưa rụng mấy màu
Tóc xưa đã bạc, áo phai nhàu
Em ngàn năm của nghìn phương lạ
Nghe tóc xanh xưa rụng mấy màu
Thôi nhé, không còn tìm nhau nữa
Ngày mưa tháng nắng trãi quanh đời
Tôi đi như kẻ hành hương lạ
Nghìn năm đền miếu: cõi rong chơi
Ngày mưa tháng nắng trãi quanh đời
Tôi đi như kẻ hành hương lạ
Nghìn năm đền miếu: cõi rong chơi
Thôi có cần tìm nhau nữa không
Nghìn dâu trăm biển cũng không còn
Đất trời chỉ một màu sương úa
Đợi chờ nhau giữa cõi vô cùng.
Nghìn dâu trăm biển cũng không còn
Đất trời chỉ một màu sương úa
Đợi chờ nhau giữa cõi vô cùng.
Lê Văn Trung
HUYỀN CA KHÔNG SỐ
Gửi Huyen Le và Quý Lê
Hãy ngồi lại cùng tôi cho có bạn
Cuộc tình người đâu dễ
gọi tên nhau
Lời dâu bể đã in màu
lên mắt
Giọt mưa chiều thay
chén rượu xưa sâu
Các em đã một thời như
chim nhỏ
Lá sân trường xanh
tóc, mắt thu xanh
Và tôi đã một thời đầy
lãng mạn
Yêu các em như
yêu trọn trái tim mình
Bốn mươi năm chảy dài như vô tận
Mỗi phận người như mỗi
nhánh sông chia
Chưa kịp trùng lai đã
chìm ly tán
Tình chưa ươm, tình đã
vội tàn khuya
Hãy ngồi lại cùng tôi
cho có bạn
Cuộc tình người tụ tán
rất mong manh
Lời dâu bể đã chìm
trong nước mất
Ngồi cùng tôi, đừng
vội vã, sao đành!
Mai rồi sẽ trong quán đời quạnh quẻ
Tôi một mình ly rượu
cháy trong thơ
Các em nhớ, có một lần
như thế
Đã cùng tôi ngồi vẽ
những giấc mơ
Đã cùng tôi ngồi suốt
buổi đợi chờ.
Qui Nhơn, chiều 17.12.2016
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment