Ngữ ngôn anh quanh quất ẩn chìm, phiêu du trong hoa lá chấp chới men nồng như trái tim xoãi gió miên man theo từng ngày phương xa ngóng đợi. Anh mãi nâng niu đóa quỳnh rực ngời trong phiêu bạc thi ca hay cảm khái một tình yêu hồn nhiên linh hiển mênh mông giữa đất trời vô tự.
Vẽ Những Cơn Mơ
Tôi vẽ hồn tôi lên phiến lá
Cho vừa kịp buổi mùa đang xanh
Mai mốt em về trăng chớm hạ
Nở thắm hồn nhiên một đóa quỳnh
Tôi vẽ bàn tay thơm cỏ hoa
Bầy chim về hót dưới hiên nhà
Giọt nắng vàng rung trên tóc rối
Và tóc trôi dài như suối mơ
Tôi vẽ chiều rơi những sợi im
Trên môi hồng ướp một màu sen
Da thơm tình ái mềm như lụa
Nhẹ tỏa theo từng hương nguyệt tan
Tôi vẽ màu đông rắc phấn sương
Trăng em vừa hé nụ hoa rằm
Đôi tà mây trắng bay trong gió
Và gió thơm lừng hương ái ân
Tôi ngồi vẽ mãi những cơn mơ
Vẽ gió yêu thương mây hẹn hò
Vẽ những màu sương mù hư ảo
Vẽ nỗi ngàn năm những đợi chờ.
Lê Văn Trung
Tôi vẽ hồn tôi lên phiến lá
Cho vừa kịp buổi mùa đang xanh
Mai mốt em về trăng chớm hạ
Nở thắm hồn nhiên một đóa quỳnh
Tôi vẽ bàn tay thơm cỏ hoa
Bầy chim về hót dưới hiên nhà
Giọt nắng vàng rung trên tóc rối
Và tóc trôi dài như suối mơ
Tôi vẽ chiều rơi những sợi im
Trên môi hồng ướp một màu sen
Da thơm tình ái mềm như lụa
Nhẹ tỏa theo từng hương nguyệt tan
Tôi vẽ màu đông rắc phấn sương
Trăng em vừa hé nụ hoa rằm
Đôi tà mây trắng bay trong gió
Và gió thơm lừng hương ái ân
Tôi ngồi vẽ mãi những cơn mơ
Vẽ gió yêu thương mây hẹn hò
Vẽ những màu sương mù hư ảo
Vẽ nỗi ngàn năm những đợi chờ.
Lê Văn Trung
Biết bao lần buông ánh
nhìn lơ lững tầng cao, mây trôi theo gió bàng bạc xa lắc phiêu bồng, chợt thấy
hành trang đời nhẹ hẫng đôi vai khi vòm xanh đang nằm trong khoảng lặng của tâm
giới huyền không tự tánh.
Mây về đâu mà lang
thang vô định như cõi người vô tận phù sinh, nhưng mây cũng là ảnh hình cõng cả
bầu trời hà sa vạn kiếp tượng trưng cho hạnh nguyện vân trình của một người đã
hội ngộ chân như, luôn thong dong cười mỉm mặc cho hợp âm thế sự cheo leo hay
giao hưởng gầy guộc hanh hao những chập chùng thi vị.
Dẫu người ở lại phương
này hay cô thân dặm đường mê mãi, mỗi vết cứa trần gian là một ngoảnh đầu nhìn
lại mái nhà xưa. Bao nhiêu khúc du ca xác xơ hoang hoải là bấy nhiêu hoàn mỹ
thuần khiết về nguồn.
Tịnh Khúc
111*
Thăm thẳm ngàn xanh
Thăm thẳm ngàn xanh
Sao trên rừng Phương Bối
Ướt trang kinh
Lão du sỹ
Giật mình
Giật mình
Ai gọi?
112*
Mây trắng bay
Mây trắng bay
Mây trắng bay
Ngàn năm mây trắng bay
Chỉ phương này
Chỉ phương này
Một người
Ở lại.
120*
Nhẹ như mây
Nhẹ như mây
Vì đâu đọng lại
Thế gian này
Mãi mãi.
Dẫu cuộc tang hồ đã rong rêu như kiếp rừng dã thảo, vạch thời
gian đã loang lỗ những nốt trầm hoài niệm tuổi hoàng hôn, dẫu mái tóc còn lung
linh trắng ngần nơi dặm nguồn cô liêu bến đợi, nhưng chuyến đò xưa còn nhấp
nháy tiếng còi đêm. Tình yêu tri âm tri kỷ quyện hồn nhau, cho tơ đàn mãi lãng
du trong khoang đời bầm lệ và sinh ly vẫn mang một nét đẹp diệu kỳ.
Ôi, bài thơ lãng mạn tím lòng mà thanh thoát biến hóa nỗi nhớ
nhung thành ân điển sắc son cổ tích.
Người vẫn ngồi chờ gót thiên di qua bao nhiêu năm tháng, ngộ hạnh
nào tuy chênh chao khắc khoải như chiếc cầu vồng mê cung ẩn hiện cuối trời xa,
nhưng hương yêu mãi say sưa vốn dĩ gởi riêng người.
Người Trở Về Hẹn Tiếp
Cuộc Ra Đi
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Khi người trở về với bước chân đã ngàn dặm phiêu bồng
Mỏi Mệt và Hân Hoan
Khổ Đau và Hạnh Phúc
Không gì đẹp bằng màu năm tháng úa phai trên chiếc áo sờn rách trăm nẻo đường xuôi ngược
Người trở về lời hát mặn trên môi
rơi bầm như giọt lệ
Người trở về đăm đắm mắt hoàng hôn bóng quê nhà xa khuất
Không gì đẹp bằng bước chân lãng du như màu mây viễn xứ
Cứ trôi hoài không kịp chuyến đò ngang
Người trở về dòng sông xưa đã khô nhưng lòng nhau xin đừng cạn
Ôi không có gì đẹp bằng bóng một người ngồi đợi cuối bờ dâu
Tóc trắng bạch vân mà lòng dâu xanh biếc
Người trở về như con tàu réo vang hồi còi thiên cổ đánh thức lòng đêm
Còn ai chăng giữa sân ga không đèn
Tóc buông xỏa suốt mấy mùa thu chảy tràn hồn thiếu phụ
Ôi có gì đẹp bằng đôi mắt màu trăng mùa nguyệt lặn
Chìm trong mây còn níu bóng lụa vàng
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi.
Lê Văn Trung
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Khi người trở về với bước chân đã ngàn dặm phiêu bồng
Mỏi Mệt và Hân Hoan
Khổ Đau và Hạnh Phúc
Không gì đẹp bằng màu năm tháng úa phai trên chiếc áo sờn rách trăm nẻo đường xuôi ngược
Người trở về lời hát mặn trên môi
rơi bầm như giọt lệ
Người trở về đăm đắm mắt hoàng hôn bóng quê nhà xa khuất
Không gì đẹp bằng bước chân lãng du như màu mây viễn xứ
Cứ trôi hoài không kịp chuyến đò ngang
Người trở về dòng sông xưa đã khô nhưng lòng nhau xin đừng cạn
Ôi không có gì đẹp bằng bóng một người ngồi đợi cuối bờ dâu
Tóc trắng bạch vân mà lòng dâu xanh biếc
Người trở về như con tàu réo vang hồi còi thiên cổ đánh thức lòng đêm
Còn ai chăng giữa sân ga không đèn
Tóc buông xỏa suốt mấy mùa thu chảy tràn hồn thiếu phụ
Ôi có gì đẹp bằng đôi mắt màu trăng mùa nguyệt lặn
Chìm trong mây còn níu bóng lụa vàng
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment