Thursday, November 28, 2019

Tôi Ru Tôi Ngủ - Tôi Từ Biệt Tôi - Tôi Và Bóng - Tôi Về - Tôi Về Tìm Lại Lòng Xưa Cũ - Tôi về tìm lại màu xưa - Tôi Về Vẽ Lại Giấc Mơ Xưa

TÔI RU TÔI NGỦ
Tôi đang ru trái tim mình
Ngủ yên đi nhé đừng quên nhớ gì
Ngủ yên đi, lắng im nghe
Từng hơi thở của mùa đi chưa về

Từng lời gió động qua khe
Rừng muôn thu gọi bóng ngày mù xa
Ngủ đi kẻo mộng tan nhòa
Ngủ đi tôi, khúc Huyền Ca muộn màng

Tôi ru từng khúc dở dang
Lời ru thành giọt lệ hoàng hôn xưa
Ngủ đi tôi, đến bao giờ
Người về gõ cửa bên bờ trăng khuya

Người về áo trắng vườn xưa
Rủ sương ảo mộng cài hoa diệu kỳ
Ngủ đi tôi nhé, đêm này
Là đêm vô tận, đêm dài thiên thu.
                             Lê Văn Trung

TÔI TỪ BIỆT TÔI
Bây giờ tôi giã từ tôi
Tôi xa tôi, tôi chia đời tôi ra
Một tôi cuối bến giang hà
Một tôi xiêu lạc cồn xa bãi gần

Lệ người rụng xuống trăm năm
Giọt chìm cõi mộng, giọt tàn chiêm bao
Bây giờ tôi từ biệt tôi
Tôi chào tôi, không một lời tiễn đưa

Tay người vẫy mỏi trong mưa
Tôi đi
Tôi ở
Đôi bờ âm dương.
                    Lê Văn Trung

TÔI VÀ BÓNG
Tôi gọi tôi về cho có bạn
Tôi gọi tôi về cho có đôi
Có tôi và bóng tôi ngồi uống
Uống rượu hay tôi uống lệ người

Tôi rót mời tôi. Nào! Uống cạn!
Tôi rót mời bóng. Nào! Uống say!
Chiều. Tôi và bóng tôi chếnh choáng
Tôi cầm tay tôi. Ôi! Bàn tay!

Tôi xòe bàn tay tính tuổi mình
Đếm từng nỗi nhớ với niềm quên
Xưa người áo lụa qua sông rộng
Xưa có tôi, trên bến, một mình

Tôi gọi tên tôi hay bóng gọi
Tôi gọi tên người hay gió lay
Hay là tiếng khóc chìm trong gió
Hay là tôi và bóng đang say!

Hay chỉ là cơn mộng ảo huyền
Chén nào tài tử? Chén giai nhân?
Tôi gọi tôi về cho có bạn
Tôi thấy tôi và bóng xa dần.
                            Lê Văn Trung

TÔI VỀ
Tôi về Bỏ cuộc trần gian
Bỏ trăm năm Một chỗ nằm quạnh hiu
Đưa tay vói sợi mây chiều
Lòng đi không đứt
Lòng nhiều đa đoan

Hỡi ơi trời đất mang mang
Tận trong nguồn cội điêu tàn máu xương
Tôi về Bỏ lại dòng sông
Có con thuyền chở nặng lòng trăm năm

Mái chèo khua động nguồn cơn
Sóng trào qua những đa đoan phận người
Tôi về Chỉ một mình tôi
Cầm câu thơ ướp lệ người chưa tan
                                Lê Văn Trung

TÔI VỀ TÌM LẠI LÒNG XƯA CŨ



Tôi về từ buổi em vừa mới
Quần lụa khăn hồng sang bến xuân
Thuyền xưa có lẽ không quay lại
Sông lặng buồn trôi chảy một dòng
Tôi về từ độ hoa vườn cũ
Ủ cánh hương thầm tan cuối đêm
Tôi nghe từng bước tình xa vắng
Chạm xuống sương trăng vỡ bóng mình
Sao tôi thương quá con đường nhỏ
Thuở áo tình bay nắng lụa vàng
Sao tôi nhớ quá ngày thơ dại
Thuở phượng vừa phai thu chớm sang
Tôi về tìm lại lòng xưa cũ
Tìm bóng hoàng hôn trong mắt người
Để hiểu ngày xanh qua vội quá
Để ngùi thương một thoáng đời vui
Tôi về ngồi tựa tường rêu lạnh
Ngẫm dòng đời như một phiến mây
Mây tan nghìn nẻo trời vô định
Tôi chìm tan trong cuộc tình hoài.
                                 Lê Văn Trung

TÔI VỀ TÌM LẠI MÀU XƯA
Tôi về tìm lại màu xưa
Con đường đi học vàng trưa tím chiều
Gió hồn tôi cũng vàng theo
Tà mây lụa mỏng vờn bay ngõ về
Con đường có rất nhiều mây
Con đường có lá rắc đầy áo hoa

Tôi về tìm lại tôi xưa
Sầu nghìn năm thổi chưa vừa lòng nhau.
Lê Văn Trung


TÔI VỀ VẼ LẠI GIẤC MƠ XƯA

Cho tôi về vẽ lại giấc mơ xưa

Trên khung vải của màu thu diễm tuyệt
Tôi sẽ pha linh hồn tôi trong vắt
Một gam màu sương khói mắt hoàng hôn

Tôi phủ màu thơ như lụa thắm hồng
Lên da thịt của đất trời trinh bạch
Tôi kẻ đường tơ lên từng sợi tóc
(Ôi tóc người một thuở rối chiêm bao)

Tôi vẽ mùi hương lên gió xôn xao
Lên xiêm áo của đêm nồng ân ái

Tôi sẽ vẽ tiếng mùa xanh réo gọi
Gọi em về hát giữa giấc mơ tôi
Gọi em về bay lượn với trăng sao
Tôi vẽ tình tôi vào đất trời vi diệu.
                        Lê Văn Trung

No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...