Wednesday, November 27, 2019

Thì xót gì ngươi thời nhiễu nhương - Thơ cho người đã đi xa - Thuyền lá - Tin nhạn - Tôi gọi tên em gọi tên mùa đông - Truyện Cổ - Tuyệt Lộ

THÌ XÓT GÌ NGƯƠI

THỜI NHIỄU NHƯƠNG

 

Có lẽ đời không còn manh chiếu
Ta nằm ngủ đất tắm sương thôi
Nghìn năm đá núi mù mưa nắng
Thì sá gì ta nửa cuộc đời

Ở đây nhân thế đầy mẽ hoặc
Còn tiếc chi ta một tiếng cười
Ở đây nhân thế đầy gian dối
Thì trảch chi ta còn hổ ngươi

Tay bưng chén rượu chưa đành uống
Tiếc những ngày xanh buổi thiếu thời
Tiếc những lòng xuân chưa kịp mở
Những lời run rẩy của đôi môi

Tiếc những vòng tay buông hờ hửng
Thả chút mây tan ở cuối trời
Tiếc những mùi hương đêm nguyệt nở
Vội chìm trong những giấc mơ phai

Em hỡi, đêm nay trời lạnh lắm
Lá rừng thay chiếu ta nằm mơ
Mơ thấy một ngày trên mặt đất
Tay vung gươm tay vẫy ngọn cờ

Mơ thấy một đêm mồng một tết
Đốt trầm khai bút mấy vần thơ
Mơ thấy em y trang thục nữ
Kéo tình ta dệt những đường tơ

Ta mơ, đã biết là mơ hão
Trời đất thay ngôi đổi chủ rồi
Máu xương cũng phí hoài xương máu
Ta tiếc cho đời ta cạn đời

Hồn ta như cổ đền hoang phế
Ngói vỡ tường rêu gió xác xơ
Gỏ cửa trăm lần cửa không mở
Chữ ai đề vội nấm mồ sơ

Cho dẫu đời không còn manh chiếu
Này tên hàn sĩ ngươi nhớ chăng
Ngày xưa có kẻ qua sông Dịch
Thì xót gì ngươi thời nhiễu nhương
Lê Văn Trung

THƠ CHO NGƯỜI ĐÃ ĐI XA

Với Ba Ledinh


Thôi đừng buồn nữa em yêu
Để ta mắc võng sớm chiều ầu ơ
Ngủ đi em nhé, bao giờ
Mùa thu rụng chín hạt mưa cuối cùng

Ngủ đi em nhé, đừng buồn
Ta đang nở một nụ hồng trong thơ
Ngủ đi, quên những hẹn hò
Quên câu tình tự, quên chờ đợi nhau

Ngủ đi em, khúc tình sầu
Lao xao sóng vỗ triền dâu âm thầm
Thương nhau chung một chỗ nằm
Ta về tận cõi trăm năm với tình.

Lê Văn Trung


THUYỀN LÁ
Gió ngàn xa rụng lá mùa
Tôi về nhặt lá chiều mưa làm thuyền
Chiếc mùa đông chở tình em
Sóng xua bờ đá đắm chìm cuối sông
Chiếc mùa thu một khoang buồn
Tôi xuôi ngược với trăm dòng chia xa
Hai mươi năm bóng trăng nhòa
Ngậm ngùi tôi với bao la biển trời
Lê Văn Trung 

Tin Nhạn
Chim nhạn bay ngang vườn hạ cũ
Tôi ngồi thương nhớ một viền mây
Tóc xưa đã nhuộm mùa sương trắng
Áo xưa đã in màu rêu phai
Bỏ lại bên đường một dấu chân
Bỏ lại thiên thu giọt nắng tàn
Tôi về thương bóng trăng đầu núi
Soi tìm thân phận cõi nhân gian
Tôi ngồi nghe gió ngàn xao xác
Nghe lá thu xưa rụng xuống chiều
Nghe bước chân đời đi mỏi mệt
Hình như trăng đã xế lưng đèo
Chim nhạn bay ngang vườn hạ cũ
Lặng lẽ không ai nhắn một lời
Tôi ngồi thương mãi viền mây trắng
Lạnh lẽo tan nhanh ở cuối trời.
Văn Trung
23.02.23

TÔI GỌI TÊN EM GỌI TÊN MÙA ĐÔNG

Tôi gọi tên em như gọi tên mùa đông
Như gọi nỗi buồn tôi vàng giấc mơ hoàng hôn
Như gọi bước chân lẻ loi từng chiều từng sớm từng trưa
từng con đường trải dài nỗi nhớ
Tôi gọi tên em như gọi nỗi quạnh hiu
phố không đèn nằm nghe nỗi buồn rơi
chùng lặng trong góc đời bé nhỏ

Ngày nắng ngày mưa những xác lá im lìm
Ôi những linh hồn xác lá đã ngủ yên
Mà xao xác nỗi đau từ mịt mù tiền kiếp

Có ai gọi hoang vu về giữa thiên đường mù khơi tiếp tiếp
Có ai gọi tên tôi bập bềnh trên những dòng sông

Có ai gọi tình tôi về giữa mùa đông
Em xa hút trong nẻo đời quên lãng
Em xa quá giữa vô cùng vô tận
Thả lời ru chảy ngược bóng chiều tôi

Tôi gọi tên em tên mùa đông như một tiếng thở dài
Nắng phương ấy có vàng phai màu khăn lụa
Nắng nơi ấy có hồng phai màu môi đỏ
Gió tình ơi bay rối tóc hoàng hôn

Sương tình ơi lệ ngát mắt mùa đông
Tôi gọi tên tôi chập chùng lãng quên chập chùng nỗi nhớ
Tôi gọi tên em Ôi mùa đông Mùa đông!

                                Lê Văn Trung

TRUYỆN CỔ



Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm mơ

Mơ thấy đêm xanh màu áo mỏng
Em về trong vắt một làn hương
Mơ thấy bồn hoa mùa thu trước
Nhớ ai mà nở nụ hoa vàng

Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâm

Ta biết tình là câu chuyện cổ
Ta ngồi ta kể để ta nghe
Ta nghe bằng một linh hồn nhỏ
Bằng tấm lòng trong như suối khe.
                                Lê Văn Trung

TUYỆT LỘ
Rồi những mùa xanh tiếp tiếp đi
Dặm ngàn thiên lý gió sương bay
Giang hồ bạc thếch hồn ly khách
Chén rượu nhân quần men đắng cay

Tìm ai giữa đất trời mông quạnh
Đốt đuốc soi lòng, ta với ta
Đã liệm trăm năm vào đất lạnh
Còn đâu hương sắc mộng phù hoa

Sá gì gom hết ngàn thu lại
Nhân thế vàng như rừng úa vàng
Sá gì đập vỡ trăm hồ rượu
Trời đất cơ hồ tuyệt mỹ nhân

Ta say từ buổi em là rượu
Ta tan từ độ em là mây
Ta phai từ thuở hương là gió
Từ trăng chìm dưới bến sông này

Rồi những mùa xanh trôi tiếp tiếp
Trùng trùng vô tận kiếp nhân sinh
Chén rượu nhân quần xin cạn hết
Ta và em lạc giữa phận mình.
                           Lê Văn Trung





No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...