tặng Hiệp

ta
đi trăm núi ngàn sông
để chia nhau cái khốn cùng đời nhau
để cho nhau cái cơ cầu
cho nhau cả những tình sâu nghĩa đầy
để cho nhau cái cơ cầu
cho nhau cả những tình sâu nghĩa đầy
có
em trong cuộc đời này
là ta có đủ vơi đầy nông sâu
sá gì đâu cuộc bể dâu
ai không lận đận qua cầu tang thương
là ta có đủ vơi đầy nông sâu
sá gì đâu cuộc bể dâu
ai không lận đận qua cầu tang thương
cụ
Nguyễn Du khóc đoạn trường
ba trăm năm …
ta khóc buồn ngàn năm
ba trăm năm …
ta khóc buồn ngàn năm
hãy
vì nhau dẫu mất còn
gởi cho nhau chút phai tàn hỡi em
để sau bao thác bao ghềnh
bao nhiêu lừa lọc đảo điên phận người
ta dành một chút tình vui
tiếng đàn tan hợp ngậm ngùi Kiều xưa.
gởi cho nhau chút phai tàn hỡi em
để sau bao thác bao ghềnh
bao nhiêu lừa lọc đảo điên phận người
ta dành một chút tình vui
tiếng đàn tan hợp ngậm ngùi Kiều xưa.
trên tàu Bắc Nam 15.02.2002
Lê
Văn Trung
TA CHÚC MỪNG SINH NHẬT TA
(Cám ơn người gửi lời Chúc Mừng Sinh Nhựt, xin đi lại bài thơ tròn năm)
(Cám ơn người gửi lời Chúc Mừng Sinh Nhựt, xin đi lại bài thơ tròn năm)

Sinh ra đời
là tiếp cuộc rong chơi
Từ tiền kiếp đã dại khờ dang dỡ
Khi trần gian không là chốn về, không là nơi ở
Chỉ là nơi ta mệt lã dừng chân
Tựa lưng vào núi, thấy mặt trời xa, thấy bóng ta gần
Và nhìn em! Ôi! Một đóa phù vân!
Từ tiền kiếp đã dại khờ dang dỡ
Khi trần gian không là chốn về, không là nơi ở
Chỉ là nơi ta mệt lã dừng chân
Tựa lưng vào núi, thấy mặt trời xa, thấy bóng ta gần
Và nhìn em! Ôi! Một đóa phù vân!
Mừng ngày ta
sinh ra để biết mình không thể
Đi chưa hết vô cùng đã chạm cõi hư không
Mừng ngày ta sinh ra để biết màu dâu bể
Chảy qua đời mình chảy siết nỗi long đong
Đi chưa hết vô cùng đã chạm cõi hư không
Mừng ngày ta sinh ra để biết màu dâu bể
Chảy qua đời mình chảy siết nỗi long đong
Sinh ra đời
là mở tiếp con đường sau cuối
Là luân hồi nối tiếp cõi người ta
Là mở, khép, là đi, về, trăm lối
Là kiếm tìm vô vọng giữa bao la
Là luân hồi nối tiếp cõi người ta
Là mở, khép, là đi, về, trăm lối
Là kiếm tìm vô vọng giữa bao la
Mừng ngày ta
sinh ra để chạm vòng sinh tử
Để mất còn, bồi lỡ, chập chùng quay
Để thấy em bên kia trời cố xứ
Đốt tàn phai ươm mộng úa tàn phai
Để mất còn, bồi lỡ, chập chùng quay
Để thấy em bên kia trời cố xứ
Đốt tàn phai ươm mộng úa tàn phai
Mừng ta sinh
ra, tạ lỗi nỗi sầu này
Hoa sẽ nở trên nấm mồ thiên cổ
Và em hỡi cho ta dòng nước mắt
Chảy vào ta cho nhẹ bớt niềm đau.
Hoa sẽ nở trên nấm mồ thiên cổ
Và em hỡi cho ta dòng nước mắt
Chảy vào ta cho nhẹ bớt niềm đau.
Lê Văn Trung
TA ĐI

Bèo nước còn say mộng lãng du
Trăm năm men cháy rượu giang hồ
Ta đi! Thôi nhé, đừng mong đợi
Biển đời muôn nẻo sóng lô nhô
Ta đi! Thôi nhé, như mây trời
Mười phương còn mãi cuộc rong chơi
Quê nhà cố quận là trăm họ
Chén rượu nhân quần ấm lửa vui
Ta đi! Thôi nhé, đừng thương xót
Thế thái nhân tình mặc trắng đen
Ta dang tay rộng ôm trời đất
Ta trải lòng ra với thế gian
Ta đi! Trăm nẻo đường dong ruổi
Những bến ga buồn không tiễn đưa
Những bờ qua tạm đêm giông bão
Những quán ven chiều lạnh gió mưa
Ta đi! Áo nhuộm màu trăng khuyết
Tóc sẽ rơi từng sợi trắng mây
Sương khói đời ta mù biệt biệt
Lòng vẫn còn ươm bóng nguyệt gầy.
Lê
Văn Trung
Tạ Ơn
Thôi
bỏ lại bên kia bờ quên lãng
Bên này bờ hoa đang nở cùng tôi
Và em hỡi! Mở giùm trang kinh cũ
Và rung chuông dâng tạ nghĩa ơn đời
Sông
tôi chảy bình yên và thuần hậu
Mang theo dòng lời chúc tụng nhân gian
Một cánh én cũng mang niềm tin mới
Để lòng nhau thắm mãi một màu xuân
Dẫu
chẳng về mà lòng vui chờ đợi
Tôi trang hoàng trần thiết cuộc tình xanh
Lòng rất mới, thơm hơn mùi áo mới
Em phương người mây lụa áo thiên thanh
Thôi
bỏ lại bên kia bờ quên lãng
Vàng mai ơi xin thắm bến tôi chờ
Và em hỡi! Tình em là cánh én
Bay vào tôi mầu nhiệm nhạc và thơ
Lê Văn Trung - 31.01.21
Bên này bờ hoa đang nở cùng tôi
Và em hỡi! Mở giùm trang kinh cũ
Và rung chuông dâng tạ nghĩa ơn đời
Mang theo dòng lời chúc tụng nhân gian
Một cánh én cũng mang niềm tin mới
Để lòng nhau thắm mãi một màu xuân
Tôi trang hoàng trần thiết cuộc tình xanh
Lòng rất mới, thơm hơn mùi áo mới
Em phương người mây lụa áo thiên thanh
Vàng mai ơi xin thắm bến tôi chờ
Và em hỡi! Tình em là cánh én
Bay vào tôi mầu nhiệm nhạc và thơ
Lê Văn Trung - 31.01.21
THÀ NHƯ MÂY TRẮNG BAY

Cho ta ghé tạm nơi nào đó
Hiên quán ven đường gió hắt hiu
Này cô chủ quán giùm ta với
Lau hộ cho ta lệ của chiều
Hiên quán ven đường gió hắt hiu
Này cô chủ quán giùm ta với
Lau hộ cho ta lệ của chiều
Thời thế nhiễu nhương anh hùng tận
Tàn phai hương sắc thiếu giai nhân
Thôi hãy vì nhau mà uống cạn
Ly rượu nhân gian đã vỡ tràn
Tàn phai hương sắc thiếu giai nhân
Thôi hãy vì nhau mà uống cạn
Ly rượu nhân gian đã vỡ tràn
Cho ta ngồi tạm dăm ba phút
Rồi đi như chiếc lá bay vèo
Ta tan vào tận miền quên lãng
Ta mục như đời một kiếp rêu
Rồi đi như chiếc lá bay vèo
Ta tan vào tận miền quên lãng
Ta mục như đời một kiếp rêu
Cho ta mời tạm vài chung rượu
Rượu cất chưng từ nỗi bể dâu
Xin cùng ta uống cho say khướt
Dù kẻ đầu xanh kẻ bạc đầu
Rượu cất chưng từ nỗi bể dâu
Xin cùng ta uống cho say khướt
Dù kẻ đầu xanh kẻ bạc đầu
Thôi ta đi, như vô tình ghé
Quên lãng đất trời, quên lãng nhau
Ta như mây trắng chiều phiêu lãng
Ta đi? Nào biết giạt về đâu.
Quên lãng đất trời, quên lãng nhau
Ta như mây trắng chiều phiêu lãng
Ta đi? Nào biết giạt về đâu.
Lê Văn Trung
THẾ RỒI TÔI TIỄN TÔI ĐI

Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một vùng du tịnh tôi về phương tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời tương giao
Rằng trời và đất bên nhau
Từ trong tro bụi vốn màu không tên
Rằng từ kim cổ mông mênh
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời tương giao
Rằng trời và đất bên nhau
Từ trong tro bụi vốn màu không tên
Rằng từ kim cổ mông mênh
Chảy trôi bao kiếp lênh đênh mộng trường
Sống là tiếp cuộc hành hương
Sống là tiếp cuộc hành hương
Đẹp như máu lệ trên đường hiến dâng
Đi về trong giọt chuông ngân
Biển dâu vỡ sóng trong ngần cõi riêng
Hư vô cố quận là miền
Hư vô cố quận là miền
Mây bay tâm nở bên triền vô vi
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ
Lê Văn Trung

Chiếc thuyền nhỏ mong manh như chiếc lá
Một mình tôi
Chỉ có một mình thôi
Tôi hành hương về cuối ngày đang xuống
Về phía chiều đang tắt
Phía đồi Tây

Sẽ đến lúc xin gửi lời vĩnh biệt
Hỡi đồi cao, lũng thấp, hỡi sông hồ
Hỡi biển mặn, hỡi rừng xanh, cỏ biếc
Hỡi trăng sao, hỡi gió núi, sương mờ

Phải đến lúc tôi về, người ở lại
Một mình tôi chỉ có một mình thôi
Dẫu sợi tóc rơi buồn còn vướng mãi
Áo phù vân tơi tả buốt vai đời.
TRỞ VỀ

Sẽ đến lúc tôi về
Không ở lại
Tôi trở về phía tả ngạn đời tôi
Dẫu nuối tiếc
Dẫu yêu người mãi mãi
Dẫu trăm năm lòng chẳng hết ngậm ngùi

Sẽ đến lúc tôi về
Không ở lại
Tôi trở về phía tả ngạn đời tôi
Dẫu nuối tiếc
Dẫu yêu người mãi mãi
Dẫu trăm năm lòng chẳng hết ngậm ngùi

Chiếc thuyền nhỏ mong manh như chiếc lá
Một mình tôi
Chỉ có một mình thôi
Tôi hành hương về cuối ngày đang xuống
Về phía chiều đang tắt
Phía đồi Tây
Lòng cứ tưởng mình bỏ về quá vội
Năm mươi năm dằng dặc giữa trần gian
Những toan tính
Những mất còn
Chìm nổi
Áo tang thương trăm mãnh vá điêu tàn
Năm mươi năm dằng dặc giữa trần gian
Những toan tính
Những mất còn
Chìm nổi
Áo tang thương trăm mãnh vá điêu tàn
Tôi cứ ngỡ lòng tôi còn tưởng tiếc
Những đam mê cháy bỏng buổi xuân thì
Những khờ dại
Những ngông cuồng
Kiêu bạt
Thuở rực ngời niên thiếu lửa cuồng si
Những đam mê cháy bỏng buổi xuân thì
Những khờ dại
Những ngông cuồng
Kiêu bạt
Thuở rực ngời niên thiếu lửa cuồng si

Sẽ đến lúc xin gửi lời vĩnh biệt
Hỡi đồi cao, lũng thấp, hỡi sông hồ
Hỡi biển mặn, hỡi rừng xanh, cỏ biếc
Hỡi trăng sao, hỡi gió núi, sương mờ
Thôi bỏ lại bên này bờ hữu hạn
Tôi sẽ về, cô độc cuộc hành hương
Đời bèo bọt theo nước triều lên xuống
Còn mong chi chiều hạnh ngộ sau cùng
Tôi sẽ về, cô độc cuộc hành hương
Đời bèo bọt theo nước triều lên xuống
Còn mong chi chiều hạnh ngộ sau cùng

Phải đến lúc tôi về, người ở lại
Một mình tôi chỉ có một mình thôi
Dẫu sợi tóc rơi buồn còn vướng mãi
Áo phù vân tơi tả buốt vai đời.
LÊ VĂN TRUNG - Trích HUYỀN CA
No comments:
Post a Comment