Friday, November 29, 2019

Rụng xuống trang thơ đã ố vàng - Rượu đắng - Rượu đời ta hay lệ của người - Rượu nào chảy mãi chiếc ly không - Rượu tầm xuân - Rượu và men

RỤNG XUỐNG TRANG THƠ ĐÃ ÚA VÀNG

Em ơi chiếc lá mùa thu cũ
Rụng xuống trang thơ đã ố vàng
Những câu thơ viết còn dang dở
Như vành trăng khuyết suốt trăm năm

Những câu thơ úa màu rêu úa
Vùi xác xơ mơ dấu chân người
Khi gió mùa xanh xao xuyến gọi
Lời thơ rụng xám lá thơ rơi

Thơ chưa kịp gửi lời chia biệt
Ta đợi - rồi em chẳng trở về
Ta đợi như bờ xanh mòn mỏi
Em về, dù chỉ để chia ly

Em về, dù chỉ vài chung rượu
Uống như uống cạn nỗi đau đời
Đập vỡ ly rồi chia mỗi ngã
Đập vỡ ly rồi, quên lãng thôi

Hãy trở về! Dù không hò hẹn
Gặp nhau cho vẹn nghĩa trần gian
Cho dẫu lòng như mùa thu cũ
Rụng giữa câu thơ đã ố vàng.
               Lê Văn Trung 9.11. 19



RƯỢU ĐẮNG


Rượu ủ vào trăng! Hề tài tử!
Trăng ướp vào thơ! Hề giai nhân!
Hỡi ta như một vì sao lạc
Bỏ lại bên trời cuộc thế gian

Tiếp tiếp phân ly mù hạnh ngộ
Năm mươi năm dang dỡ muộn màng
Trăng xưa đã khuyết vào duyên nợ
Sóng vỗ nghìn xưa giấc mộng tàn

Em về tay níu chùm hoa muộn
Nở giữa lòng ta buổi cuối đông
Để vương sợi tóc mùa quên lãng
Rụng xuống tình ta mấy giọt buồn

Trời đất đã đành tâm cay nghiệt
Bỏ ta tàn cuộc biển dâu này
Trăng ướp vào thơ hồ lệ biếc
Em ướp vào ta men đắng cay.
                       Lê Văn Trung


RƯỢU ĐỜI TA HAY LỆ CỦA NGƯỜI


Ôi rượu đời ta em chẳng thể
Uống giùm cho cạn buổi tàn thu
Thì sá gì đâu nghìn giọt lệ
Giam đời ta giữa cõi sa mù

Hạnh phúc chỉ là cơn ảo mộng
Tan như giọt rượu cháy môi tình
Hạnh phúc chỉ là cơn biển động
Ta con thuyền nhỏ giạt lênh đênh
Ta rót cho đầy ly dỡ dang
Ta uống cho tàn đêm nguyệt tàn
Tình em là một vành trăng ảo
Tình em là một màu mây tan
Ta rót cho tràn ly cuối cùng
Ta uống cho cạn dòng tai ương
Mai kia ta gửi hồn sương khói
Rồi cũng tan chìm như khói sương

Em chẳng vì ta mà uống cạn
Ôi đời ta, còn chiếc ly không
Năm mươi năm lòng sầu vô hạn
Năm mươi năm rượu chảy khô dòng

Đêm nay ta rót vào vô tận
Rượu đời ta hay lệ của người
Hạnh phúc nổi chìm trong hoạn nạn
Chảy dài trong chén rượu đầy vơi.
                            Lê Văn Trung


RƯỢU NÀO CHẢY MÃI CHIẾC LY KHÔNG

Chưa rót mà sao lòng đã cạn
Ta ngồi soi bóng chiếc ly không
Em ướp tàn phai vào viễn mộng
Ta uống tàn phai mà buốt lòng

Ta rót trăm năm! Hề! Dỡ dang
Ta uống trăm năm! Hề! Muộn màng
Ôi hồn ta vỡ như ly vỡ
Ôi lòng ta tan như mây tan

Trăng xưa đã khuyết, vành trăng bạc
Tình ta chưa khuyết đành phôi phai
Rượu chảy qua đời ta hoạn nạn
Rượu chảy qua đời ta thiên tai
Chưa rót, tình ơi! Đừng rót cạn
Ta còn mơ mãi một cơn say
Ta còn đau với ngàn cơn mộng
Tình ơi! Ly vỡ! Rượu chưa đầy
Ta rót trăm năm! Hề! Ly không
Ta uống trăm năm! Hề! Đắng lòng
Em có vì ta mà đập vỡ
Ly đời ta, rượu chảy vô cùng
                             Lê Văn Trung

Rượu Tầm Xuân

Khi buồn quá ngâm dăm câu thơ cổ
Đi lêu bêu khắp phố sá Sài Gòn
Ta chợt nhớ thời em còn nhỏ xíu
Mà làm ta say khướt rượu tầm xuân
Ai biết đâu bổng một tối trăng rằm
Ta tỉnh dậy với một cành hoa úa
Tình vội đến vội đi ta cứ ngỡ
Người trăm năm đùa cợt nẻo phù vân
Cuộc biển dâu biến hóa giữa phong trần
Lòng thiếu phụ "bạch đầu dương liễu sắc"
Ta thì vẫn lêu bêu đời lang bạt
Năm mươi năm bèo bọt mấy vần thơ
Năm mươi năm chưa cạn chén giang hồ
Còn chếnh choáng rượu tầm xuân mật ngọt
Giọt hệ lụy chảy tràn dòng nước mắt
Tan vào đâu trong mỗi phận đời ta
Năm mươi năm ta cứ tưởng ngày qua
Còn say khướt rượu tầm xuân túy lúy
Ta cứ ngỡ cành hoa chiều thiếu nữ
Tình trăm năm đâu dễ đã phai vàng
Ta trở về tìm lại một vầng trăng
Ôi "nhân diện bất tri hà xứ khứ"
Tiếng ai hát buổi hoàng hôn góa phụ
Lời bi thương nhuộm trắng dải Ngân Hà
Ta về đây buồn với mảnh trời xa
Buồn với nỗi buồn xưa lòng vẫn nhớ
Chén rượu cũ tầm xuân vừa mới nở
Đã làm ta say khướt giữa trần gian.

Lê Văn Trung
Trích Cát Bụi Phận Người - 2006

RƯỢU VÀ MEN

Đã lâu rồi ta không uống rượu
Cứ ngỡ tình cũng sớm phai men
Đâu biết men tình em nồng hơn men rượu
Nên ta một đời ngất ngưỡng chông chênh

Đâu biết men tình em dễ ghiền hơn men rượu
Nên ta một đời cứ đảo đảo điên điên
Có người bạn gửi về cho chai rượu (*)
Ta để rượu một bên và tình em một bên

Rượu chẳng dễ vơi và tình em khó cạn
Nên trọn đời ta bấp bấp bênh bênh
(Này người bạn ở bên trời có biết
Rượu nồng men và tình dậy mùi hương).

Ta đã cuối đời, này bằng hữu
Chốn sơn lâm cùng cốc ta dựng lều
Chuyện nhân thế cứ xem như mộng ảo
Không biết đời mình dài đến bao nhiêu

Ta rót nốt những giọt sầu sau hết
Mời cả nhân gian, đời đã xế chiều.

Lê Văn Trung
(*): rượu-sương-biên-thùy


No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...