Friday, November 29, 2019

Người Qua Đi Nhé – Nguôi Quên! - Người về - Người Về Kể Chuyện Dưới Trăng - Nguyệt Khúc - Nhan Sắc - Nhan Sắc Trần Gian - Nhân tình và tình nhân - Những mảnh vụn rời

NGƯỜI QUA ĐI NHÉ

Người qua cho hết con đường cũ
Sẽ thấy tôi ngồi trong quán xưa
Góc quán còn thơm mùi hương phấn
Từ buổi người quên lại tiếng cười


Người qua cho hết vườn thu biếc
Sẽ thấy sương chiều tôi rất xanh
Sẽ nghe gió chiều tôi thao thiết
Vi vu ru giấc mộng không thành
Người qua đi nhé dòng sông lụa
Tôi trải tình tôi những nhịp cầu
Sẽ thấy bờ tôi còn neo đậu
Lạnh bóng thuyền chao một nỗi đau
Và qua đi nhé, đừng quay lại
Bỏ một tôi buồn với quán xưa
Bỏ một vườn thu vàng nỗi nhớ
Bỏ lại dòng sông lạnh mấy bờ.
                        Lê Văn Trung



NGUÔI QUÊN!
Lòng cũng đã buổi tàn thu em ạ 
Tình hoàng hôn xao xác gió giao mùa 
Những chiếc lá cuối cùng treo nỗi nhớ 
Mãi không đành rụng xuống nỗi buồn xưa

Ta cúi nhặt lên từng chùm rêu úa 
Tìm dấu chân người một thuở giẫm lên rêu 
Và lặng nghe tận linh hồn cây cỏ 
Sợi tóc nào còn thoáng chút hương phai
Ta lặng nghe tiếng mùa xưa réo gọi 
Sao không về cho kịp chuyến tàu khuya 
Sân ga cũ đã chìm trong sương gội 
Tiếng còi buồn vang vọng suốt cơn mơ

Màu trăng úa vàng theo màu lá rụng 
Tình cũng vàng treo nỗi nhớ chênh vênh 
Ta nhặt góp những tàn phai kỷ niệm 
Trả lại người cho đủ nghĩa nguôi quên.
                         Lê Văn Trung


NGƯỜI VỀ

Người về áo mỏng vừa thu
Hồn thơ ảo diệu bay mù trong sương
Hoa tôi trải lụa thảm vàng
Phấn hương thơm cả bàn chân ái tình

Người về tóc chảy như trăng
Câu thơ mầu nhiệm nguyệt cầm nhã ca
Lệ tình xanh biếc cơn mơ
Trải màu thu mỏng đôi bờ vai thu
Người về, thiên cổ tìm nhau
Còn nguyên sơ mộng chìm vào trong thơ
Người về khoác lụa sương mưa
Thịt da trầm ngãi cũng vừa dậy hương

Cho tôi lạc mất thiên đường
Trăm năm tìm mãi một phương người về

Người về ngủ giữa câu thơ
Mắt môi tình bỗng sững sờ chiêm bao
Người về ngồi giữa cơn đau
Máu loang ngực biếc lệ trào thiên thu

Người về chăn gối tìm nhau
Từng cơn sóng động dội vào vô biên
Trầm nhang tôi thắp tình lên
Long lanh giấc mộng ảo huyền trăm năm.
                            Lê Văn Trung


NGƯỜI VỀ KỂ CHUYỆN DƯỚI TRĂNG
người về kể chuyện dưới trăng
rằng màu thu đã nhuộm vàng chiêm bao
từ em áo lụa khăn đào
tay cầm hạt lệ thả vào lãng quên
người về kể chuyện dưới trăng
rằng mùa thu đã quá giang xứ người
từ em để chiếc thuyền trôi
lòng ngang ngửa giữa ngược xuôi mấy dòng
người về kể chuyện dưới trăng
rằng rừng thu đã sương giăng áo chiều
còn đây dưới cội trăng gầy
người ngồi kể chuyện vơi đầy nợ duyên.
                             Lê Văn Trung


NGUYỆT KHÚC

Em buồn như bóng nguyệt
lạnh bên đồi sương khuya
em là trăng-vạn-kiếp
tận phương-trời-hôn-mê

hồn tôi như chiếc lá
rụng suốt mùa ăn năn
nguyệt-rằm xưa sáng quá
nguyệt-tình xưa mù tăm

hồn tôi như bến sông
sóng vổ buồn mỏi mệt
nguyệt-tình xa vời vợi
nguyệt-sầu tàn thu đông
hồn tôi như thánh giá
nặng bóng tình trăng xa
vấp bờ trăng gục ngả
khúc-nguyệt-tình phôi pha
hồn tôi như bóng chim
đậu bên mồ thiên cổ
uống màu-trăng-bạc-tình
xác khô gầy đáy mộ

em là trăng-thiên-thu
mấy ngàn năm tròn khuyết
giữa nhân gian mịt mù
giấc mơ chìm bóng nguyệt
hồn tôi như phù vân
em là trăng-tuyệt-bích
mây trôi vào ngàn năm
những nẻo đường chia biệt

những dặm dài ly tan
giữa đất trời u tịch
ôi nguyệt-tình mù tăm
ôi trăng-mùa-sau-hết
em là trăng chiêm bao
chảy qua đời hiu hắt
hồn tôi như vì sao
rụng bên trời xa lắc

hồn tôi từ vô tận
đã tan mù như sương
phía chân trời vô hạn
chìm trong chiều tai ương
hồn tôi từ muôn kiếp
đậu xuống cõi vô cùng
trăng-nẻo-về đã khép
nguyệt-tình xa muôn trùng

ôi màu trăng bất tuyệt
một phương người đăm đăm
ôi tình trăng-muôn-kiếp
một phương tôi mù tăm

em là khúc-nguyệt-rằm
vang giữa hồn trăng biếc
khúc-nguyệt-tình vô âm
cuối phương trời vô sắc

ngàn năm tôi trở lại
đứng giữa trần gian buồn
tìm màu trăng-hương-nhạt
lạc giữa hồn-trăng-sương
ngàn năm tôi trở lại
khúc-nguyệt-sầu phôi pha
hồn tôi như giọt lệ
còn ấm tình trăng xa.
          Lê Văn Trung – 1980


NHAN SẮC


Chiều rất mỏng
Ơi chiều
Rơi quá mỏng
Da thịt chiều cũng nhẹ mỏng như sương
Em nhan sắc
Nghìn năm thu ướp mộng
Mây hoàng hôn tôi lạc cuối sông buồn
Em nhan sắc
Hương phơi mềm theo gió
Vườn chiêm bao ai nhuộm thắm đêm hồng
Em nhan sắc
Ôi ngực cài trăng vỡ
Nghìn thanh âm đêm vỡ ngọc liên hoan
Ai trải chiều thơm vàng nắng lụa
Cho áo chiều vàng cả một hồn thu
Cho đôi mắt hồ xanh bờ phương thảo
Cho tiếng cầm từng giọt oanh vũ châu
Tay bối rối tóc quỳnh hương chảy mượt
Mây hoàng hôn hay tóc chải qua chiều
Lòng phong nhụy đã ươm mùa nhan sắc
Thu chưa vàng, da áo lụa trong veo.
                       Lê Văn Trung


NHAN SẮC TRẦN GIAN


1.

Mắt người ủ một màu trăng
Lệ người ướt một màu sương phai rằm
Tôi về trên bến trăm năm
Ngắm màu mây cũ vừa tan cuối trời
Tóc người chảy một dòng xuôi
Áo người lụa mỏng lộng ngời quỳnh hương
Tôi về tìm lại con đường
Ngày xưa ai gửi nỗi buồn vào thơ
Hồ xuân xanh vẫn còn đầy
Đường xanh xưa vẫn còn dài giấc mơ
Sắc hương ơi đến bao giờ
Vành trăng tuyết nguyệt chạm bờ môi xuân!


2.

Dòng sông người chảy qua tôi
Là dòng sông của đất trời tang thương
Gặp người trong cõi trăm năm
Xa người tận chốn mịt mùng trần gian
Nở chi một đóa quỳnh hương
Để màu sương cũ còn vương tóc chiều
Dẫu nghìn thu mãi xa nhau
Mây trời thiên cổ tóc người còn bay
Về chi giữa hội hoa này
Mà đau chén rượu tiệc bày chia tan
Nở chi sớm, mà vội tàn
Thôi chờ chi nữa đã hoàng hôn phai.


3.

 

người tóc rụng theo mây
Sợi trong hữu hạn sợi ngoài vô biên
Đã chìm tận cõi lãng quên
Sao còn vỡ lệ khóc tình duyên xưa
Chờ người đông sớm đoài trưa
Mấy mùa sóng động dội bờ thiên tai
Chờ người nắng nhạt mưa phai
Thuyền tôi đã cập bến này hoàng hôn.


4.

Sông tôi chảy một dòng buồn
Trăm năm bến vắng bãi cồn hoang vu
Tôi về
Trắng một bờ lau
Nghe con sóng vỗ lao xao cõi người
Nghe tôi chừng đã luân hồi
Hóa thân thành cánh bèo trôi lạc loài
Mà lòng xưa vẫn chưa nguôi
Màu mây thiên cổ tóc người còn bay.


5.

Trăng xưa giờ đã phai rằm
Hoa xưa giờ đã rụng tàn bến xuân
Và lòng xưa đã chia tan
Nét phù dung cũ chớm nhan sắc chiều.


6.

Em chở hết mùa xuân thời thiếu nữ
Theo dòng xanh về đậu bến sông người
Tôi một thuở lãng du hồn du tử
Gửi cuộc sầu tan với bóng mây trôi.
                       Lê Văn Trung

NHÂN TÌNH VÀ TÌNH NHÂN


Ta một đời dang dỡ
Kiếp phiêu bạt giang hồ
Ai giai nhân tài tử
Cùng bên trời đa đoan

Rượu nhân tình say tĩnh
Quê người mơ cố hương
Áo nhân tình trăm mãnh
Che không kín nỗi buồn

Năm mươi năm biền biệt
Đi không hết cuộc người
Năm mươi năm mù mịt
Tình gọi tình khôn nguôi

Thôi cũng đành dang dỡ
Lấm lem hồn lưu vong
Trang kinh đời loang lỗ
Những vết bầm máu xương

Tình như lời cổ tích
Kể hoài trong đêm mưa
Kể hoài mà không hết
Tình chết vùi trong thơ

Ai giai nhân tài tử
Tình bạc màu thanh xuân
Tình như là hạt bụi
Trắng một màu bạch vân.
Lê Văn Trung

NHỮNG MẢNH VỤN RỜI

1/ Quanh đi quẩn lại thế mà
Bốn mươi năm ngậm ngùi qua lạnh lùng.

2/ Đầu hai thứ tóc trắng đen
Sợi buồn rụng xuống chưa yên phận người.

3/ Chuyến xe cuối một mình tôi
Ngang qua trạm vắng không người nhìn theo.

4/ Sương em lạnh một bờ tôi
Sông tôi lạnh một dòng xuôi muộn phiền.

5/ Một hôm lạc đến Đại Lào
Lá vàng Phương Bối năm nào còn bay
Đưa tay vin cội thông gầy
Hồn Du Sĩ đã cuối ngày trần gian

Lê Văn Trung
(Tháng 5 với H.Lộc, HĐ Thao, Văn Bá)

No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...