
Ta say! Cứ tưởng là say thật
Rượu chảy về đâu? Lạc cõi người
Ai rót? Sao đành không thể rót!
Rượu trong? Sao lòng ta chưa nguôi!
Rượu chảy về đâu? Lạc cõi người
Ai rót? Sao đành không thể rót!
Rượu trong? Sao lòng ta chưa nguôi!
Năm mươi năm ta uống một mình
Năm mươi năm chưa cạn nỗi tình
Ta say! Cứ tưởng đời nghiêng ngã
(Hay đã say vì hương tuyết trinh?)

Năm mươi năm, ta uống, đợi chờ
Ta say? Ta ngỡ mình đang mơ
Rượu không đủ ấm lòng lưu lạc
Rượu không đủ say tình em xưa

Năm mươi năm rượu chảy về đâu?
Rượu tiễn người, lệ chảy qua cầu
Ta trôi như bóng mây chìm sóng
Ta say mà như lòng ta đau
Năm mươi năm khát chén rượu người
Uống lệ mình, uống để cầm hơi
Năm mươi năm chén đời chưa cạn
Sao đành cạn hết cuộc tình tôi!
Lê Văn Trung
NĂM MƯƠI NĂM NGỒI UỐNG MỘT MÌNH

Năm mươi năm ngồi uống một mình
Rượu giang hồ chén nhớ chén quên
Chén đợi trăm năm bầm nước mắt
Chén gọi thiên thu mù cổ nhân
Ta rót tràn
ly! Sao mãi ly không
Cho ta rót cạn cả tấm lòng
Cho ta rót hết từng cơn mộng
Ai uống cùng ta cạn nỗi buồn
Cho ta rót cạn cả tấm lòng
Cho ta rót hết từng cơn mộng
Ai uống cùng ta cạn nỗi buồn
Ta rót tràn
ly hay ly vỡ tràn
Rót về đâu hỡi! Giấc mơ tan
Sao ta chưa uống mà say khướt
Sao ta không khóc mà lệ tràn
Rót về đâu hỡi! Giấc mơ tan
Sao ta chưa uống mà say khướt
Sao ta không khóc mà lệ tràn

Ta vẫn rót và mời ta hãy uống
Rượu giang hồ là rượu của thương đau
Ồ không! Rượu của hồn thiên cổ
Chảy xuống đời ta cuộc bể dâu
Rượu ta rót?
Sao ta buồn quá đổi
Rượu của người chảy suốt cõi hoang vu
Em ơi rượu cháy hồn khuê nữ
Sao em không về, rượu có đầy vơi
Rượu của người chảy suốt cõi hoang vu
Em ơi rượu cháy hồn khuê nữ
Sao em không về, rượu có đầy vơi
Rượu chưa
uống mà lòng sầu muôn hướng
Lệ của nghìn thu chảy quặn lòng
Lệ của em vàng cơn huyển mộng
Lệ của ta tràn cả chiếc ly không!
Lệ của nghìn thu chảy quặn lòng
Lệ của em vàng cơn huyển mộng
Lệ của ta tràn cả chiếc ly không!
Lê Văn Trung- 21/6/2017
NGẬM NGÙI
Và cánh hoa đời quá lẻ loi
Một hôm nào rụng dưới chân người
Ôi hồn tôi với hồn hoa ấy
Từng cánh rơi theo nỗi ngậm ngùi.
Đã sống những ngày không đáng sống
Thì tiếc thương chi chuyện đất trời
Chén rượu mời nhau cay nước mắt
Cố thổ đành chôn nỗi ngậm ngùi
NGƯỜI DƯNG
Mình người dưng nước
lã
Thì tránh gì thủy
chung
Còn nhìn nhau xa lạ
Thì nói gì yêu thương
Thà đành như chiếc lá
Rụng bên đồi thu mưa
Thà đành như gỗ đá
Trái tim mù xác xơ
Thà đành như mây bay
Tan nhòa cơn bão rớt
Thà đành như bàn tay
Níu hoài cơn mộng chết
Thà chẳng là chiên
ngoan
Ăn mày ơn thánh sủng
Thà tro tàn trăm năm
Bay trong rừng tuyệt
vọng.
Lê Văn Trung
NHỮNG ĐIỀU CHƯA NGHĨ
TỚI
khi gặp Duy ở đám cưới con trai Đynh Trầm Ca
không nghĩ đó là cuộc hội ngộ sau cùng
nên chưa nói lời vĩnh biệt
nên chưa hỏi ngày mai về đâu
nên chưa gửi lời chúc phúc bình an
nên chẳng hỏi ngày mai thế nào
chúng ta vô tình chúng ta dửng dưng
cái bắt tay bình thường
ánh mắt nhìn bình thường
cái mỉm cười bình thường
giống như cuộc sống vẫn bình thường
không ai biết dưới cái lớp váng bình thường
ẩn chứa điều gì
không ai biết đằng sau cái vỏ xác thịt của đời người
ẩn núp cái bóng của sự hủy diệt
lúc bắt tay Duy lúc nói lời chào bình thường
rồi ra về
bỏ lại bàn ghế trống trơn
mỗi người một nẻo
không ai nhìn thấy ai đi về đâu
không ai nghĩ về ai ngày mai thế nào
chúng ta bị cuốn vào những điều phi lý cần thiết và không cần
thiết
để rồi chưa kịp mong có một lần gặp lại
thì Duy đã bỏ đi
mãi mãi.
Lê Văn Trung
NIỀM QUÊ
Bao năm đi biệt rồi không về
Những tưởng sông hồ muôn vạn nẻo
Vẫn còn đau đáu một niềm quê
Từng ngày ngong ngóng đứa con xa
Bỏ lại vườn khuya Trăng lẻ bóng
Áo lụa nhàu phai buổi xế tà
Ai còn thương nhớ? Ai đành quên?
Có người ly khách nghìn phương lạ
Nhìn mây mà xót cuộc phong trần
Chẳng có ai người đọc Xót xa
Nghìn sau thơ cũng là tro bụi
Tan theo sương khói chốn quê nhà
NIỀM TIN
Ta chân lấm em tay bùn
một thuở
Chưa đủ no ngày hai
bữa rau rừng
Nhưng câu hát lừng
hương mùi da thịt
Vẫn nhiệm mầu nguyên
vẹn tuổi thanh xuân
Ta cuốc bẩm em cày sâu
gian khổ
Áo sờn vai, tình đẫm
mặn mồ hôi
Nhưng mỗi đóa hồng ta
vừa chớm nở
Vẫn rạng ngời lửa cháy
của đôi môi
Từng ngày qua có thể
từng giông bão
Đã từng phen xơ xác lá
cây đời
Tim bé nhỏ đã khô từng
giọt máu
Tôi và em chừng ngả
giữa dòng trôi
Nhưng em hỡi đời ta là
biển rộng
Và tình ta là những
cánh buồm căng
Cơn sóng lạ có đôi lần
giận dữ
Thuyền ta về vẫn đậu
bến trăm năm.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment