KHÔNG ĐỀ

Khi ta viết là khi ta đang thở
Từng nhịp buồn hiu hắt chốn nhân gian
Và ta viết là mở đường sinh tử
Cửa thiên thu lồng lộng cõi thiên đàng
Dù em đã từng nhát sầu lạnh buốt
Chém vào tim tình cạn máu khô dòng
Dù em đã, QUÊN ĐI, là vĩnh biệt
Ta còn thơ chảy suốt giữa hư không.
Lê Văn Trung
KHÔNG
VỀ

Không trở về! Ừ! Thôi đừng về!
Ga đời là những bến chia ly.
Ta con tàu kéo ngàn toa trống.
Mà sầu ta chứa một toa đầy.
Ga đời là những bến chia ly.
Ta con tàu kéo ngàn toa trống.
Mà sầu ta chứa một toa đầy.
Không trở về? Thì đã không về!
Sao lòng nắng hạn mà mưa bay!
Sao lòng tạnh ráo mà sương buốt!
Mà đất trời như ứa lệ cay!
Sao lòng nắng hạn mà mưa bay!
Sao lòng tạnh ráo mà sương buốt!
Mà đất trời như ứa lệ cay!
Không về? Ừ! Thì thôi! Thế thôi!
Hà cớ chi mà cứ ngậm ngùi!
Hà cớ chi mà lòng quay quắt!
Hà cớ chi mà nhớ tới người!
Hà cớ chi mà cứ ngậm ngùi!
Hà cớ chi mà lòng quay quắt!
Hà cớ chi mà nhớ tới người!
Không trở về? Ừ, thôi cũng đành!
Hỡi ơi trời đất quá mông mênh!
Nào quê quán cũ? Người xưa cũ?
Chỉ còn ta đứng gọi tên mình.
Hỡi ơi trời đất quá mông mênh!
Nào quê quán cũ? Người xưa cũ?
Chỉ còn ta đứng gọi tên mình.
Lê Văn Trung
KHÔNG
VỀ

Ta đã không về Lời hẹn cũ
Tan như mây chiều trôi qua sông
Thôi nhé! Lòng nhau còn nỗi nhớ?
Thôi nhé! Đành thôi thời nhiễu nhương
Tan như mây chiều trôi qua sông
Thôi nhé! Lòng nhau còn nỗi nhớ?
Thôi nhé! Đành thôi thời nhiễu nhương
Gió tạt quán đời Ly rượu tạm
Vành ly lạnh buốt hờn căm căm
Sao không ghé lại? Người ly khách!
Nâng chén mà say chuyện thế gian
Vành ly lạnh buốt hờn căm căm
Sao không ghé lại? Người ly khách!
Nâng chén mà say chuyện thế gian
Nâng chén mà say với đất trời
Núi mòn sông lở cố hương ơi
Một ta ngồi giữa chiều cô tịch
Thế sự vần xoay cuộc đổi dời
Núi mòn sông lở cố hương ơi
Một ta ngồi giữa chiều cô tịch
Thế sự vần xoay cuộc đổi dời
Hỡi người viễn khách! Dừng chân lại
Còn xót xa gì cung kiếm xưa
Vung tay hắt chén đời cay nghiệt
Lệ bầm đau buốt từng câu thơ
Còn xót xa gì cung kiếm xưa
Vung tay hắt chén đời cay nghiệt
Lệ bầm đau buốt từng câu thơ
Này ai! Hỡi đầu non cuối bể
Đã bỏ đi, quên một ngày về
Thôi tạt vào đây, hiên quán nhỏ
Mà bầu mà bạn với cơn say
Đã bỏ đi, quên một ngày về
Thôi tạt vào đây, hiên quán nhỏ
Mà bầu mà bạn với cơn say
Em có vì ta mà rót cạn
Phương người ta uống một lần đau
Chén rượu tương phùng xin lỗi hẹn
Đất trời thiên cổ có chờ nhau!
Phương người ta uống một lần đau
Chén rượu tương phùng xin lỗi hẹn
Đất trời thiên cổ có chờ nhau!
Lê Văn
Trung
KHÚC
BI CA TÌNH YÊU TỰ DO

Anh mê hoặc đời anh
Bằng những ảo ảnh một tình yêu vĩnh cửu
Anh lừa mị đời anh
Bằng những ngụy trang một niềm tin tuyệt đối
Các em đã ngang qua
cánh đồng đời anh vô tận
Bằng những khát vọng cuồng điên những đam mê cháy bỏng
Như nắng như mưa như bão giông bốn mùa biển động
Anh khao khát chiều xanh một phút tịnh lòng
Bằng những khát vọng cuồng điên những đam mê cháy bỏng
Như nắng như mưa như bão giông bốn mùa biển động
Anh khao khát chiều xanh một phút tịnh lòng
Anh sợ một ngày ngọn lửa
thanh xuân
Sớm tàn phai cuối trời ảo tưởng
Sớm tàn phai cuối trời ảo tưởng
Anh buộc chặt đời anh
Những giấc mơ ngày mai không bao giờ tới
Những giấc mơ ngày mai không bao giờ tới

Anh vẫn hành hương theo lời réo gọi
Phía chân trời vời vợi những hoàng hôn
Đốm lửa tình yêu như mẩu thiên thạch hàng triệu năm
Vừa rơi vừa cháy rụi
Anh rơi theo chút bụi
giữa vô cùng
Các em đã băng qua
cánh đồng đời anh
Với tâm hồn những cô gái Di-gan thảo nguyên hoang dã
Các em đã ngang qua không hề ngoái lại
Với tâm hồn những cô gái Di-gan thảo nguyên hoang dã
Các em đã ngang qua không hề ngoái lại

Anh ngàn năm rêu phong ghềnh đá
Nhìn mây bay cuối những phương mù
Anh đói tự do trong
cõi ngục tù
Anh khát tình yêu giữa vùng hoang mạc
Anh khát tình yêu giữa vùng hoang mạc
Ngày ta sinh ra Chúa
đã đặt một bàn tay lên trán
Dấu ấn bí tích cứu rỗi
Một đời ta là chuỗi dài sám hối
Anh chạy miệt mài theo bóng thời gian
Dấu ấn bí tích cứu rỗi
Một đời ta là chuỗi dài sám hối
Anh chạy miệt mài theo bóng thời gian
Cay đắng ngậm ngùi trăm cuộc chia tan
Vẫn nô lệ một tình yêu vĩnh cửu
Vẫn nô lệ một niềm tin tuyệt đối
Anh đuối sức chìm trong vùng biển tối

Vẫn nghe lời réo gọi cõi vô biên
Các em ngang qua cánh đồng đời những hoan lạc những muộn phiền
Vẫn chưa một lần ngoái lại
Hỡi những bóng ma trần
gian man dại
Lời gọi mời của tội lỗi bi thương
Là nỗi khổ đau ảo ảnh thiên đường
Là hạnh phúc đắm chìm trong hố thẳm
Lời gọi mời của tội lỗi bi thương
Là nỗi khổ đau ảo ảnh thiên đường
Là hạnh phúc đắm chìm trong hố thẳm

Anh lừa mị và mê hoặc đời mình
Để nuôi trồng khát vọng
Lời trăm năm kêu đòi sự sống
Rồi một chiều trên mặt đất tang thương
Cánh đồng đời anh nở chùm hoa dại
Đợi các em về
Dù đã vạn lần không hề ngoái lại
Những cô gái Di-gan tự do.
Việt Nam, Mùa đông
2009
Lê Văn Trung
KHUYẾT
VÀO ĐỜI NHAU

Mùa thu như người tình phụ
Áo vàng khăn lụa hoàng hôn
Vẫy tay đau hồn viễn xứ
Câu thơ chưa kịp úa vàng
Mùa thu như người tình phụ
Tóc cài hoa trắng chiều sương
Vẽ vào mây trời nỗi nhớ
Rồi bay theo tình muôn phương
Tóc cài hoa trắng chiều sương
Vẽ vào mây trời nỗi nhớ
Rồi bay theo tình muôn phương
Mùa thu đi không hò hẹn
Em khuyết vào tôi nỗi buồn
Dòng tôi con thuyền không bến
Về đâu? Đậu giữa bờ không
Em khuyết vào tôi nỗi buồn
Dòng tôi con thuyền không bến
Về đâu? Đậu giữa bờ không
Em khuyết mùa thu tình muộn
Em khuyết vào trăng dỡ dang
Thu ơi mùa thu tình phụ
Khuyết vào đời nhau trăm năm.
Em khuyết vào trăng dỡ dang
Thu ơi mùa thu tình phụ
Khuyết vào đời nhau trăm năm.
Lê Văn Trung
KINH NGUYỆN

Có những lúc lòng buồn như bếp lạnh
Mà tàn tro hiu hắt giấc mơ người
Tình lận đận mấy phương buồn quên lãng
Tôi cầm tay mình nghe chạm nỗi tàn phai
Tôi cầm tay mình nhớ một dấu hương bay
Như chiếc lá mùa xưa vàng cuối nẻo
Cứ thao thức cả vạn lần không hiểu
Tình chưa xanh mà rơi nhạt bóng chiều
Cứ thao thức cả vạn lần như thể
Về trăm năm ngồi bên bếp tro tàn
Trời đất vì đâu mà tình hoài dâu bể
Mà lòng hoài đoài đoạn những chia tan
Ai đứng gọi giữa mịt mù thiên cổ
Lời than van như dấu lệ rơi buồn
Xin vị chút tình xưa mà ngồi lại
Bếp tàn tro tưởng niệm phút sau cùng.

Có những lúc lòng buồn như bếp lạnh
Mà tàn tro hiu hắt giấc mơ người
Tình lận đận mấy phương buồn quên lãng
Tôi cầm tay mình nghe chạm nỗi tàn phai
Tôi cầm tay mình nhớ một dấu hương bay
Như chiếc lá mùa xưa vàng cuối nẻo
Cứ thao thức cả vạn lần không hiểu
Tình chưa xanh mà rơi nhạt bóng chiều
Cứ thao thức cả vạn lần như thể
Về trăm năm ngồi bên bếp tro tàn
Trời đất vì đâu mà tình hoài dâu bể
Mà lòng hoài đoài đoạn những chia tan
Ai đứng gọi giữa mịt mù thiên cổ
Lời than van như dấu lệ rơi buồn
Xin vị chút tình xưa mà ngồi lại
Bếp tàn tro tưởng niệm phút sau cùng.
Lê Văn Trung
KÝ
ỨC NGOẠN MỤC

Mưa gió âm u, đèo Ngoạn Mục
Ta giữa đèo, ngồi nhớ ai đây
Xác người nằm vắt ngang ghềnh đá
Tóc người cuộn tím bầm cỏ cây
Ta giữa đèo, ngồi nhớ ai đây
Xác người nằm vắt ngang ghềnh đá
Tóc người cuộn tím bầm cỏ cây
Ta lăn theo dốc, sầu lăn xa
Trăng hờn còn treo đêm Sông Pha
Ta nhớ Tháp Chàm hay Ninh Chữ
Ta quên em rồi ta quên ta
Trăng hờn còn treo đêm Sông Pha
Ta nhớ Tháp Chàm hay Ninh Chữ
Ta quên em rồi ta quên ta
Ta lăn theo sườn đèo cheo leo
Ta lăn theo chiều, mây lăn theo
Viên đạn ngọt mềm tươi máu đỏ
Ta thèm một bàn tay, em yêu!
Ta lăn theo chiều, mây lăn theo
Viên đạn ngọt mềm tươi máu đỏ
Ta thèm một bàn tay, em yêu!
Em về Phan Rí hay Phan Rang
Mẹ bồng xác con chạy lạc đường
Hun hút mây tang đèo Ngoạn Mục
Cầu gãy giữa dòng, không đò sang
Mẹ bồng xác con chạy lạc đường
Hun hút mây tang đèo Ngoạn Mục
Cầu gãy giữa dòng, không đò sang
Chiều nay ngồi giữa đèo ta khóc
Nỡ bỏ nơi đây một bóng chiều
Nỡ bỏ nơi đây hồn xiêu lạc
Ta lăn lông lốc cuối chân đèo.
Nỡ bỏ nơi đây một bóng chiều
Nỡ bỏ nơi đây hồn xiêu lạc
Ta lăn lông lốc cuối chân đèo.
Lê Văn Trung
KỶ NIỆM

Em thiết tha với muôn vàn kỷ niệm
Những gam màu, những
giai điệu tình xanh
Em hun hút cuối khung
trời xa vắng
Em mịt mù trong tận
cõi mông mênh
Tôi đứng lại giữa ga đời
quạnh quẽ
Những toa tàu em mãi rộn
ràng vui
Vẫn vun vút băng về miền
quá khứ
Bên hiên chiều ngồi lại
một mình tôi
Không ngoảnh lại, thôi
cũng đừng ngoảnh lại
Chiều mưa tôi ướt cả nụ
cười buồn
Tôi ngồi đếm những
dòng mưa tháng bảy
Chảy theo em chút kỷ
niệm sau cùng
Xin điểm trang cho chiếc
vòng quá khứ
Cho một lần thơ nở muộn
tình đau
Và thuyền em vẫn muôn
đời bến cũ
Mà hồn tôi hiu hắt mấy
bờ lau.
Lê Văn Trung
KÝ
ỨC NÀNG

Như một vành trăng cô độc
trôi lạnh lẽo trong sương mù
Nàng ở một thế giới khác
Của ký ức chàng đã rong rêu
Người đàn bà ngủ muộn đêm nay
Người đàn bà của năm mươi năm đến từ một thế giới khác
Của ký ức chàng
Những mãnh vỡ
Những mãnh vỡ của linh hồn nàng
Như bài thơ tật nguyền năm mươi năm
Trong suốt như thủy tinh
Long lanh vỡ
Những vết nứt sẽ liền lại
Như những mãnh vỡ của đám mây ngũ sắc
Trái tim nàng
Như đám mây ngũ sắc
Và người đàn bà ngủ muộn đêm nay
Chợt quàng tay vào nỗi cô đơn hai bầu ngực muộn phiền
Cánh tay chợt đau buốt
Nỗi buốt đau từ những mãnh vỡ không liền sẹo
Nỗi buốt đau từ hơi thở của nỗi buồn đọng lại
Nơi sự sống đã bị phân chia
Để cứu rỗi mầm sống
Đã ám ảnh đời chàng
Với một tình yêu mãnh liệt.
Viết từ Buôn Mê 02.06.17 – Lê Văn Trung
KÝ
ỨC NÀNG
Bài 2.
Trong căn phòng lạnh lẽo như hố thẳm của đêm tối
Nỗi cô đơn như những hồi chuông lễ khuya
Run lên trong tim chàng như tiếng gọi của sự chết
Nơi chiếc quan tài của ai đó như hành trang đời chàng
Đã được chọn sẳn
Để khâm liệm linh hồn chàng
Khâm liệm niềm cô độc
Khâm liệm những giấc mơ đã trôi qua trong đời chàng như đám rong rêu của tình yêu vô hình nổi trôi bập bềnh trong dòng sông tang thương đời chàng
Ai đã nện những chiếc búa khổ đau lên đầu những cây đinh sự sống đóng chặt nắp áo quan
Rồi em đã đến bên chàng
Như phép màu vi diệu bật tung chiếc nắp quan tài bụi phủ
Ánh sáng em tràn vào xua tan cái lạnh lẽo của hố thẳm đêm tối
Ánh sáng em hồi sinh chàng
Nơi đôi mắt rạng ngời rót vào linh hồn chàng những giọt lệ tinh khiết
Đôi cánh thiên thần em đã nâng chàng lên cao trong mầu nhiệm của thi ca
Hồi sinh chàng từ trong quan tài đã khâm liệm linh hồn chàng
Đã hồi sinh chàng bằng những giấc mơ tình yêu màu nguyệt hồng
Hồi sinh chàng bằng ánh hào quang nhiệm mầu của thi ca
Em đã trở về như con chim bồ câu ngậm cành ô-liu
Mặt đất đã hồi sinh
Linh hồn chàng đã hồi sinh
Nàng
Con chim bồ câu với nhành ô-liu sự sống
Hồi sinh chàng
Hồi sinh tình yêu.
Lê Văn Trung
Ban Mê Thuộc, ngày trở về 3.6.17
Bài 2.
Trong căn phòng lạnh lẽo như hố thẳm của đêm tối
Nỗi cô đơn như những hồi chuông lễ khuya
Run lên trong tim chàng như tiếng gọi của sự chết
Nơi chiếc quan tài của ai đó như hành trang đời chàng
Đã được chọn sẳn
Để khâm liệm linh hồn chàng
Khâm liệm niềm cô độc
Khâm liệm những giấc mơ đã trôi qua trong đời chàng như đám rong rêu của tình yêu vô hình nổi trôi bập bềnh trong dòng sông tang thương đời chàng
Ai đã nện những chiếc búa khổ đau lên đầu những cây đinh sự sống đóng chặt nắp áo quan
Rồi em đã đến bên chàng
Như phép màu vi diệu bật tung chiếc nắp quan tài bụi phủ
Ánh sáng em tràn vào xua tan cái lạnh lẽo của hố thẳm đêm tối
Ánh sáng em hồi sinh chàng
Nơi đôi mắt rạng ngời rót vào linh hồn chàng những giọt lệ tinh khiết
Đôi cánh thiên thần em đã nâng chàng lên cao trong mầu nhiệm của thi ca
Hồi sinh chàng từ trong quan tài đã khâm liệm linh hồn chàng
Đã hồi sinh chàng bằng những giấc mơ tình yêu màu nguyệt hồng
Hồi sinh chàng bằng ánh hào quang nhiệm mầu của thi ca
Em đã trở về như con chim bồ câu ngậm cành ô-liu
Mặt đất đã hồi sinh
Linh hồn chàng đã hồi sinh
Nàng
Con chim bồ câu với nhành ô-liu sự sống
Hồi sinh chàng
Hồi sinh tình yêu.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment