
nụ hoa bừng giữa đêm hương
nở trinh nguyên đóa vô thường đời em
hồn tôi như giọt sương quỳnh
chảy đôi dòng lệ trên nhành từ tâm
kiếm tìm tận cõi vô ngôn
đốt thơ oan nghiệt – khép vòng tử sinh
không tôi vô ảnh vô hình
không em, khói bụi phù vân lụy phiền
chỉ còn thoáng dạ lan hương
thoát thai từ buổi tang thương đất trời.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
ĐỐT SÁCH

Ta bỗng thấy đời ta hèn hạ quá
Một đêm về đốt sách cháy vô minh
Ta cháy giữa một bình minh rất lạ
Lửa điêu tàn - ngôn ngữ trắng màu tang
Ta bỗng thấy mặt trời ta chảy máu
Máu khô bầm da thịt cõi nhân gian
Ta nằm đợi thần linh về báo mộng
Đêm ma trơi, ngày quỹ lộng kinh hoàng
Máu khô bầm da thịt cõi nhân gian
Ta nằm đợi thần linh về báo mộng
Đêm ma trơi, ngày quỹ lộng kinh hoàng
Từng trang sách rách bung tàn nhịp thở
Tro mù bay mờ mịt bốn phương người
Ai nằm đợi trong nấm mồ thiên cổ
Có nghe chăng ta cháy lửa ngậm ngùi?
Tro mù bay mờ mịt bốn phương người
Ai nằm đợi trong nấm mồ thiên cổ
Có nghe chăng ta cháy lửa ngậm ngùi?
Có thấy chăng ta khóc từng trang sách
Lửa điêu tàn ta đốt linh hồn ta
Từng con chữ như lệ bầm trong mắt
Lửa điêu tàn, ôi lịch sử can qua
Lửa điêu tàn ta đốt linh hồn ta
Từng con chữ như lệ bầm trong mắt
Lửa điêu tàn, ôi lịch sử can qua
Ta chợt thấy đời ta hèn hạ quá
Đã cam lòng đốt cả trái tim đau.
Đã cam lòng đốt cả trái tim đau.
Lê Văn Trung
DỤ NGÔN


Tôi đang thở
hơi thở của Đất Trời
Bằng nhịp đập của trái tim Vũ Trụ
Tôi đang sống với tấm lòng Thiên Cổ
Và yêu em bằng mầu nhiệm của Thi Ca
Linh hồn tôi là vạn cõi Bao La.
Bằng nhịp đập của trái tim Vũ Trụ
Tôi đang sống với tấm lòng Thiên Cổ
Và yêu em bằng mầu nhiệm của Thi Ca
Linh hồn tôi là vạn cõi Bao La.
Lê Văn Trung
ĐỪNG ĐỂ TÔI MỘT MÌNH RA ĐI

đừng để tôi chai mòn đừng để tôi già cỗi đừng để tôi chết âm thầm nơi cõi lặng im trong tôi

đừng để tôi chai mòn đừng để tôi già cỗi đừng để tôi chết âm thầm nơi cõi lặng im trong tôi
đừng để tôi đứng trước tôi mà không nhìn
thấy tôi không nhìn thấy có một dòng sông chảy qua đời tôi không nhìn thấy mặt
trời bình minh ngày khai sinh sự sống
đừng để tôi bước đi trong tịch lặng cô
đơn ngàn năm của kiếp người
đừng để tôi đi qua tình em chợt thấy
mình tội lỗi tội lỗi của kẻ bám riết phận mình nổi trôi rong rêu vô bờ không
định hướng
đừng để tim tôi nấc lên khô khan như
những hạt muối nung dưới trời lửa cháy
ôi những giọt lệ lấp lánh như kim cương
một hôm nào tan chảy trong tình em mù mịt
xin đừng để tôi từ biệt tôi không lời
đưa tiễn chẳng ai ném một nhành hoa úa lên nắp ván thiêng đã khép
đừng để tôi ôm nỗi trống rỗng hư vô bờ
vai lụa mềm làn môi nguyệt vỡ một lần em đã thả trôi đi trôi đi trôi đi
ôi dòng sông đời tôi cạn nước vẫn còn
vang tiếng sóng dội vào đôi bờ đau thương
đừng để tôi một mình ra đi
đừng để tôi một mình ra đi
đừng để tôi một mình ra đi
Lê Văn
Trung
DƯỚI CHÂN ĐÈO VẠN TƯỢNG

Ta ngồi kể trăm lần câu chuyện cũ
Mà trăm lần nghe như mới hôm qua
Người vợ trẻ bên mộ chồng cỏ úa
Xé khăn tang thay tạm một lá cờ
Ôi bé thơ nghĩ cha mình nằm đó
Cha sẽ về với bé trong cơn mơ
Anh ở lại dưới chân đèo Vạn Tượng
Vài chiếc lá khô thay nhang khói tiêu điều
Đồng đội anh đưa tay chào vĩnh biệt
Cũng cạn rồi nước mắt tiễn anh đi
Bom đạn vẫn xé ngang trời Tổ Quốc
Ai hoan ca? Ai đứt ruột tội tình
Người vợ trẻ bỗng nhiên thành góa phụ
Con mồ côi, chồng chất nỗi oan khiên
Chiều tháng ba dưới chân đèo Vạn Tượng
Gió Trường Sơn, mùi tử khí xông lềnh
Người hoảng loạn trên bước đường di tản
Di tản về đâu ôi đất nước quê hương?
* Để nhớ chuyến chạy bộ vượt đèo tháng 3. 1975
Lê Văn
Trung
ĐƯỜNG CÓ NHIỀU HOA XUYẾN
CHI

Trên những con đường có nhiều hoa xuyến chi
Tôi bắt gặp mùa thu phơi sương trắng
Những sớm mai lòng tôi chưa kịp nắng
Và tình em chưa kịp trải lụa vàng
Những đóa hoa xuyến chi rạo rực nở và náo nức tỏa hương
Hương của đất nghìn năm còn ủ mật
Hương của em thiên thu còn cháy khát
Ái ân người rằm suốt một mùa trăng
Tôi bước đi trên những con đường có nhiều hoa xuyến chi
Hoa dung dị như môi tình mới nở
Hoa hồn nhiên như áo tình bay trong gió
Để lụa là chảy mượt mấy dòng thơ

Trên những con đường có nhiều hoa xuyến chi
Tôi bắt gặp mùa thu phơi sương trắng
Những sớm mai lòng tôi chưa kịp nắng
Và tình em chưa kịp trải lụa vàng
Những đóa hoa xuyến chi rạo rực nở và náo nức tỏa hương
Hương của đất nghìn năm còn ủ mật
Hương của em thiên thu còn cháy khát
Ái ân người rằm suốt một mùa trăng
Tôi bước đi trên những con đường có nhiều hoa xuyến chi
Hoa dung dị như môi tình mới nở
Hoa hồn nhiên như áo tình bay trong gió
Để lụa là chảy mượt mấy dòng thơ
Hoa nở trắng
Như người về trắng giấc sương mơ
Ôi nhẹ quá, lòng tôi như cánh bướm
Ôi nhẹ quá, đôi cánh tình rất mỏng
Tôi bay cùng hoa trắng một mùa sương.
Lê Văn Trung
25.8.19
Như người về trắng giấc sương mơ
Ôi nhẹ quá, lòng tôi như cánh bướm
Ôi nhẹ quá, đôi cánh tình rất mỏng
Tôi bay cùng hoa trắng một mùa sương.
Lê Văn Trung
25.8.19
ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ

Con
đã về đây đúng ngày đúng tháng
Trên
con đường quen thuộc mấy mươi năm
Qua
một cánh đồng băng vài cụm núi
Ngọn
gió cuối mùa lạnh rét căm căm
Nhớ
mái nhà xưa vườn rau luống cải
Chậu
mai vàng vài cánh nở rung rung
Cha
vẫn ngồi bên tách trà bốc khói
Đợi
lúc con về uống rượu tương phùng
Cha
gợi lại chuyện ngày xưa xa lắc
Đêm
ba mươi má ngồi đợi ba về
Lũ
con nhỏ lao xao quanh bếp lửa
Nồi
bánh thơm tình mẹ quyện tình quê
Nhưng
má chết năm con tròn bốn tuổi
Thằng
em trai tám tháng gởi cho dì
Người
chị lớn dắt dìu hai em nhỏ
Cha
âm thầm gạt lệ bước ra đi

Mấy
mươi năm miệt núi rừng Trung Việt
Khi
ngược xuôi miền Đồng-Tháp Hậu-Giang
Tuổi
đời cao bằng mồ hôi nước mắt
Cha
cũng đành rong ruổi kiếp lang thang

Rồi
từ đó cũng tan tành sự nghiệp
Cha
về đây cùng với lũ con khờ
Mong
từng đứa con lớn lên nối tiếp
Chí
kiêu hùng nòi giống tổ tiên xưa

Con
về đây cũng con đường năm cũ
Mà
cánh đồng hoang không một bóng người
Mấy
cụm núi xác xơ đầy hố đạn
Ngọn
gió cuối mùa thổi lá bàng rơi
Và
mái liếp bên đường xiêu vách đổ
Tiếng
à ơi sầu tự thuở nào xưa
Trong
sương lạnh lạc loài đôi tiếng quạ
Bên
đồi xa hiu hắt núi mịt mờ
Con
đã về đây đúng ngày đúng tháng
Trên
con đường quen thuộc mấy năm qua
Sao
lòng con bỗng dưng buồn vô hạn
Cố
hương ơi đâu còn nữa quê nhà

Cha
ngồi đó với chút lòng ước nguyện
Lúc
con về dù mỗi đứa mỗi phương
Nghe
gió xuân sang âm thầm ngoài nội
Đường
con đi sao lạnh giá vô cùng

Con
chợt thấy mắt cha buồn quá đỗi
Mái
tóc sương điểm trắng bạc mái đầu
Con
đứng lại bên thềm xưa thầm hỏi
Sông
Thu Bồn xua nước chảy về đâu?
Lê Văn Trung (Xuân Canh Tuất)
No comments:
Post a Comment