CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT

Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh

Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.

Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bởi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.

Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh

Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.

Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bởi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
CON ĐƯỜNG NGÀY CUỐI NĂM

Anh
đã nuôi thật nhiều ước mơ
Khi
cầm điếu thuốc trên tay
Đi
dưới trời tháng chạp
Trên
những con đường không có kẽm gai
Và bầu
trời trong như cẩm thạch
Anh
thấy lòng anh cũng rộng mênh mông

Là khi
em đứng bên hàng dậu thấp
Ngắt
cánh hoa vừa nở sáng nay
Ôi
cánh hoa chỉ một lần
Nở
trắng lòng em như mây trắng
Là
khi anh uống cốc cà phê
Trong
quán xép bên gần ga
Ngoài
bến xe
Bên
cửa chợ
Là
khi mẹ anh cuối xuống bên luống cải vàng
Lòng
bỗng nôn nao những niềm vui lạ
Anh
đã nuôi thật nhiều ước mơ
Khi
đi dưới trời tháng chạp
Qua
những con đường không có kẽm gai
Thong
dong như một người nhàn tản
Là
khi anh qua những cây cầu
Nối
tình trên xóm dưới

Nước
vẫn xanh chùm bông súng tím vàng
Là
khi anh qua những cánh đồng
Lúa
vàng thơm bông cỏ dại
Có
tiếng cười vui của giọt nắng trong
Trên
tà áo mới
Là
khi anh về chuyến tàu thứ nhất
Với
tấm lòng xanh như lá cây xanh
Lê Văn Trung (Quảng Ngãi 12.89)
CON ĐƯỜNG VỀ CÕI VÔ BIÊN
1.
Chiều tôi gom chiếc lá
vàng
Buồn tôi đốt lửa vừa
tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa
mù
Hình như có tiếng mùa
thu vọng về
2.

Khói tàn theo gió lên mây
Tro tàn còn với bóng
ngày đời tôi
Tôi về theo bóng chiều
trôi
Chút tàn tro ấy là lời
trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng
hình hài
Câu kinh vô tự đã đầy
nỗi đau.
3.


Chiều tôi gom lá tình
sầu
Chưa vàng ân ái đã
nhàu câu thơ
Em từ vô lượng nguyên
sơ
Còn nguyên một đóa quỳnh
vừa ngát hương
4.


Không đành cạn chén quỳnh
tương
Mà nghe máu chảy loạn
cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Chừng nghe lửa cháy từng
câu thơ buồn
5.

Xưa người là một dòng sông
Tôi bèo bọt giữa bềnh
bồng ngược xuôi
Tóc người chưa rẽ đường
ngôi
Mắt người chưa nhuộm một
màu vàng thu
Tóc người rối cả cơn
mơ
Đóa quỳnh hoa đã sững
sờ! Quỳnh hoa!
6.

Rồi một hôm, giọt lệ nhòa
Câu thơ còn đọng trên
tà áo xưa
Tôi về mơ tiếp cơn mơ
Người về nở một nụ hoa
diệu kỳ
Lá vàng thu vẫn còn
bay
Rượu trùng lai vẫn còn
say tương phùng
7.


Hỏi người còn nhớ hay
không
Lòng tôi là một dòng
sông giang hồ
Chảy hoài theo những
cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ
vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm
năm
Sá gì đâu cõi ngàn
trùng thiên thu
8.
Xin đừng hỏi: Ta về
đâu ?
Hư vô là dặm trắng màu
phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay
không!
Vô biên là bụi sương hồng
mông mênh


Xin đừng hỏi: Tuổi
cùng tên!
Chìm trong nỗi nhớ niềm
quên xa mù
Còn nhau vạn cõi đời
sau
Tay cầm giọt lệ nguyên
màu tình xanh.
9.


Con đường dẫn đến vô
biên
Là con đường của chuyện
tình nhân gian
Là con đường tôi - và-
em
Tình tôi là những gập
ghềnh đời thơ
10.

Con đường dẫn đến hư vô
Là con đường của giấc
mơ nhiệm mầu
Con đường dẫn đến
nghìn sau
Hồn tôi là vạn nhịp cầu
em qua
11.
Ôi con- đường- cõi-
người- ta
Đi là trở lại quê nhà
cố hương
12.

Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô
thường tử sinh
Ôi con đường của vô
biên
Dẫn về vô cực tận miền
hoang vu
Mai sau tìm lại đời
nhau
Thấy trăng thiên cổ vẫn
màu cổ kim
Đường về đâu? Cõi-
Lãng- Quên
Ngàn năm tôi mãi đi
tìm ngàn năm.
12 bis

Đường - Về! Ôi quá xa xăm
Chốn - Về! Ôi một chỗ nằm
bụi tro
Tay cầm chiếc lá vàng
phai
Đã nghe sợi khói bay
ngoài vô biên
CÒN
GÌ TRONG CƠN SAY

Hỡi cả nhân gian! Cả đất trời!
Sao không về? Ngồi uống cùng tôi
Rượu ủ trăm năm: hồn thiên cổ
Rượu ướp nghìn năm: giọt lệ người
Em! Giấc phù hoa! Mộng ảo huyền
Sá gì lãng khách với thuyền quyên
Ta say đâu phải nghìn chung rượu
Ta buốt say vì đôi mắt em
Sá gì lãng khách với thuyền quyên
Ta say đâu phải nghìn chung rượu
Ta buốt say vì đôi mắt em

Em ở đâu? Ồ! Em về đâu?
Về đây xin cạn một ly sầu
Ta rót cạn khô dòng tinh huyết
Ta rót cho tàn cuộc bể dâu
Về đây xin cạn một ly sầu
Ta rót cạn khô dòng tinh huyết
Ta rót cho tàn cuộc bể dâu
Em ở đâu? Ồ! Em về đâu?
Từ nghìn xưa cho đến nghìn sau
Trái tim ta vỡ từng cơn mộng
Trái tim ta cháy cùng trăng sao
Từ nghìn xưa cho đến nghìn sau
Trái tim ta vỡ từng cơn mộng
Trái tim ta cháy cùng trăng sao

Hỡi cả thiên thu cùng nhật nguyệt
Sao không về? Sao một mình ta?
Rót tận máu đời ta cạn kiệt
Mà không thấy bóng một quê nhà!
Sao không về? Sao một mình ta?
Rót tận máu đời ta cạn kiệt
Mà không thấy bóng một quê nhà!
Lê Văn Trung
CÒN GIỮA TÀN PHAI

Ngày đã tận năm đã cùng em ạ
Xót xa gì hương phấn
buổi tàn đông
Và thơ ta như một dòng
sông cạn
Với linh hồn đá sỏi
cũng tan hoang
Em thấy chăng cõi phù
vân thiên cổ
Vẫn phiêu bồng kiếp kiếp
giữa bao la
Em nghe chăng gió phù
sinh réo gọi
Vẫn dội vào sâu thẳm
trái tim ta
Em là gió thổi qua đời
phiền muộn
Em là mây tan giữa bến
sông chiều
Xin ngồi lại một lần
trên bãi cạn
Nghe triều ta lên xuống
quá đìu hiu
Ta rụng giữa tình em từng
chiếc lá
Lá chưa vàng, lá quặn
úa tình xanh
Em chảy giữa hồn ta từng
dòng lệ
Lệ chưa phai, lệ khóc
mộng không thành

Con đường mở và con đường
chợt khép
Mà sông ơi khao khát
chảy vô cùng
Chuyến tàu muộn là
chuyến tàu đẹp nhất
Để tình buồn ngồi đợi
giữa mênh mông.
CÒN
LẠI

Năm mươi năm không viết nổi một câu thơ tình
Năm mươi năm cơ hồ lãng quên biệt mù xa khuất
Ta như dòng sông chảy muộn phiền qua đời ta xa lạ
Như con tàu đêm mệt nhoài nhả khói
Tiếng hụ buồn tìm kiếm một sân ga
Như con đường người đã ngang qua
Không để lại chút tàn phai hương sắc

Như mùa thu trăm năm khô vàng mà không đành úa rụng
Như vầng trăng khuyết trọn đời treo chênh vênh trên đỉnh sầu vô tận
Như con chim lạc bầy rũ cánh trong băng giá mùa đông
Năm mươi năm ta như con thuyền lênh đênh trôi mãi giữa vô cùng
Cơm áo đã không đành danh phận
Bút nghiên hổ thẹn với tiền nhân
Năm mươi năm tên hàn sỹ ngông cuồng
Rượu thay máu chảy bầm câu thơ úa

Năm mươi năm linh hồn ta như miếu đền hoang phế
Cuộc tình người cũng đã rong rêu
Ôi năm mươi năm không viết nổi một câu thơ tình để nói tiếng yêu em
Để nói với người một lời nhân ái
Cái duy nhất của đời ta còn lại
Là trái tim đau một giọt máu bầm.
Lê Văn Trung
CÒN LẠI
Nắng của mùa xưa chừng
sắp tắt
Tôi đi tìm lại những
hoàng hôn
Có gì xanh quá trong
đôi mắt
Rọi sáng lung linh một
nỗi buồn.
Lê Văn Trung
CÒN
MÃI CUỘC RA ĐI
( Thơ cho Cõi Lặng Im )
( Thơ cho Cõi Lặng Im )

Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi ai hoài bàng bạc khắp sơn khê
Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã bao lần tan hợp
Cát bụi nào khâm liệm nỗi tàn phai
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã bao lần tan hợp
Cát bụi nào khâm liệm nỗi tàn phai
Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Là trở về thăm thẳm cõi hư vô
Là vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Là vô cùng, vô lượng, mộng huyền mơ
Là trở về thăm thẳm cõi hư vô
Là vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Là vô cùng, vô lượng, mộng huyền mơ

Ôi mây xám giăng mù trên đỉnh núi
Ta hoang mang lạc mất dấu chim về
Ta lạc mất đời ta nghìn năm cũ
Là nghìn năm còn mãi cuộc ra đi.
Ta hoang mang lạc mất dấu chim về
Ta lạc mất đời ta nghìn năm cũ
Là nghìn năm còn mãi cuộc ra đi.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment