Saturday, November 30, 2019

Chiều Cuối Năm Uống Rượu Một Mình - Chuyện những chiếc lá vàng - Còn gì - Cơn Mộng Du Tình Yêu - Cõi Mộng Vô Biên

CHIỀU CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH

Xin rót cho đầy chiều cuối năm
Cơn say thiên cổ mộng điêu tàn
Hỡi ơi thành quách rêu phong cả
Ai ném gươm vào tim máu loang

Hãy uống cùng ta, ngày tháng lụn
Trăng em tròn khuyết chuyện trăm năm
Ta một đời mây, ồ! Tan hợp!
Ta một đời sương, ồ! Lạnh hàn!

Hãy uống cùng ta, hề! Tri âm!
Em uống cùng ta, hề! Giai nhân!
Này đây rượu chảy trường giang mộng
(Có cơn say nào mà không buồn?)

Em đã xa từ năm mươi năm
Ta bỏ đi từ trăng khuyết rằm
Gươm xưa hoen rỉ cùng xương máu
Ta ném ta vào mộng vỡ tan

Thôi đừng buồn nữa, tên hàn sĩ
Đất trời thiên cổ một cơn say
Rượu không cháy cạn nguồn ân ái
Tình của trăm năm ai rót đầy?

Thôi đừng buồn nữa, người yêu dấu
Giọt lệ em là men rượu cay
Hãy rót đầy! Sao không cạn nổi
Ta gửi về đâu giọt rượu này?
     Lê Văn Trung (Ngói)

CHUYỆN NHỮNG CHIẾC LÁ VÀNG


Nhặt từng chiếc lá vàng phai
Thầm nghe lá kể chuyện ngày còn xanh
Thuở lời ru gió mông mênh
Mưa rơi trên lá viết thành bài ca (*)

Có người con gái làm thơ
Vẽ trên phiến lá giấc mơ ái tình

Rồi chiều thu
Nắng vàng lên
Rồi một hôm
Lá vàng ươm nỗi sầu
Úa vàng theo úa vàng thu
Gió mang lá xuống nhuộm màu chiều phai

Có người nhặt lá vàng bay
Buồn nghe lá kể chuyện ngày còn xanh.

Lê Văn Trung
10. 07. 20
(*) Giọt Mưa Trên Lá, Phạm Duy


CÒN GÌ
Nghìn dặm đắng phơi bốn mùa mưa bão
Dòng sông tôi không chở nổi con thuyền
Như bờ bãi hoang vu hồn lau sậy
Như bạt ngàn chim réo gọi mông mênh
Tôi là cỏ mọc ven bờ suối cạn
Chờ thiên thu mòn mỏi một dòng xanh
Như viên sỏi nằm trơ hồn trên cát
Dấu rong rêu trầm tích mãi xây thành
Tôi vẫn biết rồi ngày kia tôi sẽ
Thảnh thơi về, quên hết chuyện trăm năm
Còn riêng đây một phương trời lặng lẽ
Rừng thu xanh vời vợi ánh trăng rằm
Tôi dẫu biết một ngày kia tôi sẽ
Bên đường chiều gầy guộc nẽo tà dương
Tôi sẽ thắp tình tôi nghìn ngọn nến
Người với người vĩnh cửu một tình thương
Lê Văn Trung

CƠN MỘNG DU TÌNH YÊU

Em
Người đàn bà thức dậy sáng nay
Sau một đêm trăn trở trong cơn mộng du tình yêu
Chợt thấy lòng mình đã khác
Người thi sỹ hôm qua
Và tình nhân hôm nay
Là hai thế giới
Mộng và thực
Mộng thì đẹp vô cùng
Nhưng cõi thực là cõi gần gủi hơn
Tình yêu trong cõi mộng.
Chỉ là những vòng hoa trang trí
Trong bữa tiệc tình yêu
Và sọt rác cuộc đời
Nơi lưu giữ những sắc màu trang trí của thế gian
Người đàn bà
Qua một đêm trăn trở trong cơn mộng du tình yêu
Chợt thấy mình
Đã âm thầm bỏ lại
Một vòng hoa
Ngày hôm qua
Nàng ngỡ như là tình yêu
Nhưng chỉ là cơn mộng.
Lê Văn Trung (Ngói)

CÕI MỘNG VÔ BIÊN

Tình ngỡ như vàng mùa hương sắc
Lòng ngỡ như phai niềm ái ân
Em rót về đâu dòng lệ ngát
Tôi rót về đâu rượu ướp nồng

Trăng thuở mười ba trăng hàm tiếu
Tình cũng rằm ươm tình mãn khai
Gió thổi về đâu hương ảo diệu
Mây trôi về đâu màu chiêm bao

Em hỡi mùa xưa xanh mấy độ
Mà đêm tình ái vội phai vàng
Hoa xưa từ buổi mùa trăng nở
Còn nguyên trinh tuyết nụ quỳnh lan

Khoảnh khắc trăm năm là hư ảo
Ta còn nghìn cõi mộng vô biên
Tình có vì nhau mà thắm lại
Lòng có vì nhau mà lệ nồng.
 Lê Văn Trung (Ngói)



No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...