CHẢY SUỐT MỘT DÒNG TA

Rồi như con nước không ngừng chảy
Chảy một đời chưa cạn hết đời nhau
Em thì mãi tận phương người xa biệt
Ta dòng xuôi sóng mỏi vổ chân cầu
Đường vạn nẻo, sông trăm dòng xuôi ngược
Sân ga đời còn lại chiếc toa không
Ai biết được bên thềm ga mòn mỏi
Bóng một người ngồi đợi mấy thu đông
Nếu có thể một lần quay trở lại
Thì trăm năm đâu lỗi hẹn tương phùng
Em thì vẫn như hạc vàng bay mãi
Lầu trăng xưa rêu úa phủ thềm hoang
Ta ngồi đợi với năm cùng tháng tận
Vành trăng khuya cũng bạc trắng mây trời
Em đâu đó những phương người lận đận
Lòng thu xưa còn sót chút tình vui ?
Thôi đành vậy, không đành lòng ngưng chảy
Ta miệt mài chảy suốt cuộc đời ta
Rồi bất chợt một ngày kia ta thấy
Cuối phương người hun hút bóng em qua.
Lê Văn Trung
26. 02. 20

Rồi như con nước không ngừng chảy
Chảy một đời chưa cạn hết đời nhau
Em thì mãi tận phương người xa biệt
Ta dòng xuôi sóng mỏi vổ chân cầu
Đường vạn nẻo, sông trăm dòng xuôi ngược
Sân ga đời còn lại chiếc toa không
Ai biết được bên thềm ga mòn mỏi
Bóng một người ngồi đợi mấy thu đông
Nếu có thể một lần quay trở lại
Thì trăm năm đâu lỗi hẹn tương phùng
Em thì vẫn như hạc vàng bay mãi
Lầu trăng xưa rêu úa phủ thềm hoang
Ta ngồi đợi với năm cùng tháng tận
Vành trăng khuya cũng bạc trắng mây trời
Em đâu đó những phương người lận đận
Lòng thu xưa còn sót chút tình vui ?
Thôi đành vậy, không đành lòng ngưng chảy
Ta miệt mài chảy suốt cuộc đời ta
Rồi bất chợt một ngày kia ta thấy
Cuối phương người hun hút bóng em qua.
Lê Văn Trung
26. 02. 20
Chốn Cũ Bây Chừ Cũng Lãng Quên

Ra đi đã quyết không về lại
Chốn cũ lâu ngày cũng bặt tăm
Viết nốt bài thơ rồi xé đốt
Đốt mà đau xót mối tình thâm

Ra đi đã quyết không về lại
Chốn cũ lâu ngày cũng bặt tăm
Viết nốt bài thơ rồi xé đốt
Đốt mà đau xót mối tình thâm
Đã quyết không về sao nước mắt
Nắm níu bên trời một bóng quê
Mà ngóng mây chiều bay xa lắc
Nỡ phụ trăm năm lời hẹn thề
Nắm níu bên trời một bóng quê
Mà ngóng mây chiều bay xa lắc
Nỡ phụ trăm năm lời hẹn thề
Đã quyết không về mà thắt ruột
Nhớ người bếp quạnh buổi tàn đông
Nhớ khói hoàng hôn vương mái rạ
Nhớ con đò chở nặng một dòng sông
Nhớ người bếp quạnh buổi tàn đông
Nhớ khói hoàng hôn vương mái rạ
Nhớ con đò chở nặng một dòng sông
Ta bỏ đi không lời hò hẹn
Mà cứ hoài mong một nỗi chờ
Tóc bạc thương màu mây cố xứ
Sương khói mù xa bóng dáng ai
Mà cứ hoài mong một nỗi chờ
Tóc bạc thương màu mây cố xứ
Sương khói mù xa bóng dáng ai
Ta đi không rượu chiều đưa tiễn
Không vẫy khăn thêu, chẳng ngoái nhìn
Năm mươi năm tưởng khi về lại
Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên.
Không vẫy khăn thêu, chẳng ngoái nhìn
Năm mươi năm tưởng khi về lại
Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên.
Lê Văn Trung

1* Dấu Bàn Chân Trên Trang Thơ
Em đi qua rất nhẹ nhàng
Trang thơ tin dấu đôi bàn chân hoa
Câu thơ từ ấy sáng lòa
Suối nguồn vô lượng chảy qua cõi người
2* Cỏ Xanh
Em ra thăm cỏ sau vườn
Có bầy chim múa nhịp nhàng reo vui
Mai kia mặt đất đâm chồi
Cỏ xanh như thuở tóc người còn xanh.
Em ra thăm cỏ sau vườn
Có bầy chim múa nhịp nhàng reo vui
Mai kia mặt đất đâm chồi
Cỏ xanh như thuở tóc người còn xanh.
3* Cỏ - Thơ - Và Em
Em đi thăm cỏ một mình
Hạt sương lóng lánh soi hình mây trôi
Gió ơi đừng lạnh vai người
Để cho sợi tóc rối bời trong thơ.
Em đi thăm cỏ một mình
Hạt sương lóng lánh soi hình mây trôi
Gió ơi đừng lạnh vai người
Để cho sợi tóc rối bời trong thơ.
4* Cỏ Chiều Lòng Em
Em đi chiều lệch bóng mình
Cho tôi xin gửi chút tình tôi theo
Lỡ mai ngọn gió bay vèo
Tôi rơi xuống bãi cỏ chiều lòng em.
Em đi chiều lệch bóng mình
Cho tôi xin gửi chút tình tôi theo
Lỡ mai ngọn gió bay vèo
Tôi rơi xuống bãi cỏ chiều lòng em.
5* Ngực Tình
Bóng em và cỏ sương chiều
Có mang theo được ít nhiều thơ không
Trái tim tôi, ngọn cỏ hồng
Em ơi đừng để máu loang ngực tình.
Lê Văn TrungBóng em và cỏ sương chiều
Có mang theo được ít nhiều thơ không
Trái tim tôi, ngọn cỏ hồng
Em ơi đừng để máu loang ngực tình.
CÙNG EM HOÀI PHỐ

(tặng N.T.H để nhớ ngày về dự đám cưới
cháu Ân ở Hội An)
đưa
em qua khỏi Chùa Cầu
chưa
nhìn thấy hết một màu rêu phong
có
người về tự ngàn năm
hỏi
con đường nhỏ sợ nhầm lối xưa
đưa
em xuống bến sông Hoài
làm
sao qua được cõi ngoài nhân gian
có
ai gọi chiếc đò ngang
gởi
câu thơ cổ buồn sang xứ người
đưa
em dạo phố đời tôi
ai
vô tình chạm vọng hồi chuông vang
có
người ngồi cổng Chùa Ông
nhìn
thăm thẳm cõi vô cùng Hội An
đưa
em theo cuộc xoay vần
lá
ngàn năm cũ đã vàng áo thu
có
người hỏi phố xưa đâu
buồn
tôi lạc giữa Chùa Cầu quạnh hiu
đưa
em bến phố chợ chiều
bao
dòng xuôi ngược tôi theo lối nào
có
người mãi tận ngàn sau
không
tìm thấy được nông sâu đời mình
đưa
em vòng quẩn vòng quanh
viết
câu thơ nối chút tình thiên thu
hỡi
ơi trăm bể ngàn dâu
còn nguyên huyền bí nhiệm màu Đông phương.
Lê Văn Trung
CÙNG LẬN ĐẬN BÊN TRỜI MỘT LỨA
* tặng Phạm Ngọc Lư

bao năm chưa gặp lại
giờ người đã thế này
áo giang hồ bạc thếch
rượu giang hồ còn say?
ta một trời dâu bể
người trăm phương bụi mù
tên lính già thất trận
vết thương cũ còn đau
ta mời người uống cạn
ly rượu tàn cuối đông
trôi theo dòng hoạn nạn
“thiên nhai luân lạc nhân” (2)
ta nhớ mười năm cũ
lòng như mây trắng bay
ta nhớ người ngày ấy
tình thanh xuân còn đầy
giờ mười năm gặp lại
áo giang hồ tả tơi
hồn giang hồ vữa mục
tình giang hồ muôn nơi
ta biết bởi gì đâu
hỏi nhau càng thêm buồn
ngươi cũng hiểu từ lâu
chuyện đất trời mênh mông
ai đã từng xuôi ngược
qua trăm bến ngàn bờ
hiểu những điều sau trước
lòng nào không xót xa
ta nhìn ngươi đứt ruột
ngươi nhìn ta ngậm ngùi
ôi cõi ngoài xa lắc
chỉ còn ta với ngươi.
Lê văn Trung
CUỘC
TÌM KIẾM VÔ MINH

tôi tìm tôi trọn một
đời
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cỏi vô hình vô ngôn
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cỏi vô hình vô ngôn
hạt mưa rơi tự đầu
nguồn
như tôi hạt bụi rơi buồn ngàn năm
như tôi hạt bụi rơi buồn ngàn năm
sắc màu nào của trần
gian
mà không phai nhạt lụi tàn cùng tôi
mà không phai nhạt lụi tàn cùng tôi
ra đi từ cõi con người
ta về cùng với đất trời hư không.
ta về cùng với đất trời hư không.
Đồng Nai 2001 – Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment