
Nghe bạn nói trời Houston lạnh buốt

Tiếng của một người thảng thốt gọi tên tôi
Tiếng của một người nghe như tiếng của chiều rơi
Rất gần gủi mà vô cùng xa vắng
Và tiếng nói mang mang như tiếng đàn trải dài nhiều nốt lặng
Mà làm rung thanh sắc của hư vô
Mà làm rung nhịp phách những dòng thơ
(Ôi đôi mắt trầm hương môi ngà mắt ngọc)
Tiếng chiều rơi như tiếng lá tình bay
Như giấc mơ tôi chạm xuống vai gầy
Ôi phố thuở vàng thu Vàng lời nhung lụa
Ôi phố thuở quàng tay ôm vàng nỗi nhớ
Em qua phố vàng vàng lụa cõi thơ tôi
Hay tôi thảng thốt gọi tên người
Lời của gió? Của mưa?
Của vàng vàng ảo mộng?
Lời của thiên thu? Của trăng sao?
Của chiều phơi áo mỏng?
Bữa Tiệc Trần Gian
Tiệc đã tàn, rượu đã
dần vơi
Ta ngồi thương tiếc
cuộc tình vui
Ai về rót hộ giùm ta
với
Một chút lòng pha men
đắng cay
Trời bốn phương - người của bốn phương
Tình cũng mênh mang
chảy mấy dòng
Ai về đây đếm giùm ta
với
Chiếc lá vàng rơi chạm
đáy lòng
Sao im lặng quá! Trần gian hỡi!
Tiệc tàn, rượu cạn,
vắng tri âm
Ai thắp giùm ta từng
ngọn nến
Tìm soi cho thấu cõi
vô cùng
Sao im lặng quá! Hồn thiên cổ!
Những miếu đền xưa đã
úa rêu
Ai gõ vào bia giùm ta
với
Gọi vói tình thâm tự
kiếp nào
Sao im lặng quá! Còn ai không?
Thức dậy mà nghe gió
loạn cuồng
Thức dậy mà nghe hồi
chuông đổ
Giữa cuộc trần gian
tiệc đã tàn
Lê Văn Trung
09. 06. 20

Tôi là người họa sỹ mù
Ngồi vẽ mãi cuộc tình lên khung vải
Khung vải đời tôi là tro bụi trần gian
Màu sắc đời tôi là những nỗi phai tàn
Tôi vẽ mãi khuôn mặt mình biến dạng
Khuôn mặt một thời của thiên thần vô nhiễm
Khuôn mặt một thời mang hình bóng của trái tim
Mà dòng máu như dòng sông hy vọng
Khuôn mặt một thời là bình minh ngập tràn ánh sáng
Bây giờ tôi ngồi vẽ khuôn mặt mình
Với đôi mắt mù trái tim mù
Vào khung đời tối thẫm
Tôi vẽ linh hồn tôi ôi linh hồn quỷ ám
Năm mươi năm chìm nổi cát lở đất bồi
Năm mươi năm trôi giạt mười phương phiêu bạt đất trời
Năm mươi năm uống hoài chén tử chén sinh chén còn chén mất
Uống cuộc tình em đau từng khúc ruột
Tôi vẽ đời mình lên mặt đất hoang vu
Tôi vẽ đời tôi bức tranh không màu
Xin giữ lấy như một lời chia biệt
Xin giữ lấy chờ đến ngày sau hết
Thơ phục sinh! Thơ sẽ phục sinh!


Tôi xin làm một dòng sông
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân tình rất nhẹ nhàng lên thơ
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời
Trải lòng ra với đất trời, Hồn nhiên
Bỏ quên câu hát Đau lòng bờ tôi
Sóng xô. Ai lỡ? Ai bồi?
Buồn vui Tôi chảy qua lòng nhân gian.
No comments:
Post a Comment