Saturday, November 30, 2019

Ai đem cái lạnh nghìn năm cũ - Ai gửi heo may về tháng tám - Ánh Sáng Lưu Đày - Ảo Ảnh Cuộc Đời – Áo bạc mười phương tình một phương – Áo trắng

AI ĐEM CÁI LẠNH NGHÌN NĂM CŨ

Ai đem cái lạnh nghìn năm cũ
Về ướp trong màu của nhớ nhung
Cho mắt hoang đường thêm diệu vợi
Cho tóc hoàng hôn chùng trong sương

Ai mang khăn ấm mềm vai nhỏ
Tôi nghe lụa chảy ngực trầm hương
Nỗi lạnh như lời chưa dám ngỏ
Thì thầm theo gió tự muôn phương

Tôi thắp thơ hồng trăm ngọn nến
Tôi nhuốm hồn tôi ngọn lửa nồng
Ai đem cái lạnh từ xa vắng
Về ru se sắt một mùa đông

Em về hong lại lòng năm cũ
Bàn tay năm ngón chạm vào thơ
Hơ lấy tình xưa niềm ấm lạnh
Cho nồng giọt lệ ướt cơn mơ

Hong lấy đời nhau ngày trở gió
Ôm ghì giấc mộng của trăm năm
Tôi thấy tình reo trong nhịp thở
Hoa nở từ trong nguồn ái ân.

                 Lê Văn Trung

AI GỬI HEO MAY VỀ THÁNG TÁM

Ai gửi heo may về tháng tám
Mà hiu hắt lạnh một hồn thu
Mà vàng phai cả màu trăng cũ
Mà nhớ nhung chùng cả giấc mơ

Ai gửi heo may về tháng tám
Tiếng gà xao xác gáy trong sương
Có con dế nhỏ ru buồn quá
Những lời van vỉ của đau thương

Ai gửi heo may về tháng tám
Chưa vàng sao rụng lá chiêm bao
Sầu nghiêng xuống chạm vành ly nhỏ
Giọt rượu thiên thu cũng úa màu

Em đã vàng thu chưa hỡi em
Sao đành quên hết cuộc tình duyên
Nỡ đem tóc rối bời trong gió
Để những câu thơ rụng tội tình

Ai gửi heo may về tháng tám
Góc đời hiu quạnh một mình ta
Gió vẫn vi vu sầu tận tận
Sương người lớp lớp cõi mù xa.
                        Lê Văn Trung


ÁNH SÁNG LƯU ĐÀY

Tôi thắp hồn tôi nghìn ngọn nến
Đêm buồn sưởi ấm một niềm thu
Trăng từ thiên cổ còn soi bóng
Sao biệt? Người đi chẳng trở về

Tôi hóa thân thành những giọt sương
Lóng lánh trong đêm giọt lệ buồn
Nghe tiếng trăm năm về réo gọi
Bóng người tan giữa cõi trời không

Chiếc lá rơi vàng bên xác bướm
Như tiễn đưa nhau cuối phận người
Sao chẳng ai về, câu kinh lặng
Rớt nhẹ vào đêm nỗi lẻ loi

Tôi đứng bên thềm trăng lạnh buốt
Ngọn nến run vì động bóng mây
Tôi rơi chìm giữa miền vô thức
Mộng du qua những cõi lưu đày.
                        Lê Văn Trung


ẢO ẢNH CUỘC ĐỜI (*)
(Thơ cho cõi Im Lặng)
Tôi sẽ vẽ vào trái tim trời đất
Một màu mây vàng thắm buổi yêu người
Tôi sẽ nạm từng dòng sương lệ ngát
Vào mắt tình xanh biếc thuở hai mươi

Tôi sẽ khắc vào rêu mềm trên đá
Tên loài Hoa Vĩnh Cửu tỏa hương trầm
Và em sẽ cài hoa lên ngực ấm
Như màu trăng rằm suốt cõi trăm năm

Tôi sẽ trải trên đường về Tuyệt Đích
Thơ hồng như màu máu trái tim hồng
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông

Tôi sẽ dệt vào áo tình nhung lụa
Từng sợi tơ vàng thắm tuổi xuân thì
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xóa
Linh hồn tôi vời vợi giọt sương phai.
(*) Imaginaire de la vie
                        Lê Văn Trung


ÁO BẠC MƯỜI PHƯƠNG TÌNH MỘT PHƯƠNG

Ta về, áo bạc, lòng trăm mảnh
Chén rượu tương phùng trắng thế nhân
Tay cầm sợi tóc đau đoài đoạn
Hà cớ vì đâu ta phong trần

Tay cầm sợi tóc mà nước mắt
Chảy ngược vào tim, chảy nghẹn ngào
Ta cầm đời ta, sao em khóc
Ta cầm đời ta, sao em đau

Ta nghe sầu tận trời ly xứ
Ta nghe buồn xót đời lưu phương
Ta gọi tên mình nghe lạ hoắc
Ta gọi tên em mà quặn lòng

Năm mươi năm trôi giạt thác ghềnh
Làm sao đành nhớ, không đành quên
Tay cầm sợi tóc mà thương xót
Mái tóc ai xưa đen dáng huyền

Tay cầm sợi tóc mà không thể
Nối cuộc tình xưa đã chớm phai
Ta cầm đời ta như chén rượu
Bình không, ly vỡ, không đành say.
                        Lê Văn Trung


ÁO TRẮNG
Theo gió em về bay trắng gió
Áo là hoa trắng mượt mà hương
Thơm tho như nắng vườn xanh cũ
Xõa xuống bờ vai buổi nguyệt hồng

Áo là sương! Ôi một đóa quỳnh
Là mây ảo mộng vẽ trong tranh
Là trăng huyền thoại trôi như sóng
Là cõi tình nguyên màu tuyết trinh

Em về theo gió, tan trong gió
Trắng xóa hồn tôi, trắng sững sờ
Trắng cả lời thơ chiều mây trắng
Ôi màu áo trắng cả cơn mơ

Em về theo gió hoa bay trắng
Hoa đậu lên hồn thơ ngát hương
Thơ chìm trong áo, hoa hay áo
Áo chìm trong thơ, hoa hay sương

Em về trắng gió thơ bay trắng
Áo trắng hay màu da ảo huyền
Hay hương tình ái mùa thu trước
Cứ quyện tan vào nỗi nhớ quên.
                        Lê Văn Trung

No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...