Sunday, November 13, 2022

Tập thơ DẠ KHÚC 6 - Lê Văn Trung

 Có một mùa xuân – Lòng tôi tơ lụa trải đều lên thơ – Hoa tím vườn trăng – Trăng và em – Giấc mơ trở về - Hoan ca mùa thu – Trời đất của muôn xuân – Màu hoa khế - Khỏa thân – Chuyện tình – Trời ở đây không có mùa đông – Em về, mơ tiếp cơn mơ – Trời vẫn chưa vàng thu đó em – Hợp xướng vàng hoa – Nắng thu – Phượng hồng – Vội quá, mùa đông – Truyện cổ - Lửa – Chuyện tình – Giấc mơ mùa đông – Mai người về không – Hồi sinh

CÓ MỘT MÙA XUÂN
Trích HC
Em sẽ mãi nhớ nhung mùa xuân cũ
Áo vàng hoa nhung lụa tóc trâm cài
Nắng vỡ nụ trên môi tình thiếu nữ
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Tôi thì vẫn lãng du hoài viễn xứ
Cây khế buồn rụng tím mấy mùa bông
Em khép chặt cửa phòng che nỗi nhớ
Mà hỏi lòng có tưởng tiếc gì không
Mùa xuân đó đã phai vàng mấy độ
Hoa ngoài kia mấy nụ nở mong chờ
Vườn xanh cũ ai có về qua phố
Lá mùa xanh rười rượi mấy vần thơ
Trời sắp tết mà lòng chiều đọng lại
Nắng tàn đông giọt úa mắt u hoài
Trời sắp tết mà lòng chiều hát mãi
Lời ĐÊM ĐÔNG nào biết gửi cho ai
Vòng tay trống vẫn ôm tròn gối lạnh
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Gió vẫn réo tình xuân chập chùng xa vắng
Ôi một chiều xa vắng sắc hương phai.
 
LÒNG TÔI TƠ LỤA TRẢI ĐỀU LÊN THƠ
Xin cho tôi, chỉ một lần,
Giang tay ôm cuộc phù vân của người.
Một lần chảy trọn nguồn vui,
Qua khe?
Qua suối,
Qua đồi nhân gian,
Qua em thuở mộng thắm vàng
Thuở trăng mười bốn chớm rằm giấc mơ.
Thuở lòng chưa nhuốm sương mưa,
Mùa xanh chưa vội, ngày chưa xuống chiều.
Tôi xin,
Xin chỉ bấy nhiêu.
Lòng tôi tơ lụa trải đều lên thơ.
 
HOA TÍM VƯỜN TRĂNG
Chùm hoa khế bên vườn khuya vẫn nở
Một màu trăng tím ngát cả vườn trăng
Em về khoát sương mềm thơm ngực biếc
Áo tình nhân mây lụa đóa quỳnh hương
Hình như tiếng con chim buồn mơ ngủ
Gọi tên người xao xuyến một viền mây
Hình như có con dế ngoài hiên lạnh
Nằm ru hoài khúc nhạc gió thu phai
Hình như lá thấp hơn màu sương bạc
Che bóng người về đứng giữa chiêm bao
Hình như đêm cũng gầy hao nhòe nhoẹt
Có vì sao chợt thức ở trên cao
Màu hoa khế vẫn hồn nhiên tím ngát
Tím hồn tôi, đêm tím một màu trăng
Bản giao hưởng chìm cung trầm nhã nhạc
Tóc ai bay hay bụi phấn thu vàng?
Anh đi giữa vườn khuya, đêm rất chậm
Như đi hoài chưa tới hết chiêm bao
Em tỏa chi mùi hương hoa phủ dụ
Anh trở về, bước nhẹ giữa cơn đau.
 
TRĂNG VÀ EM
Ôi mùa trăng là mùa của chiêm bao
Của hư ảo, của mộng chìm trong mộng
Là mùa của con đường về VÔ HẠN
Của rối bời, tóc chảy, suối hoàng hôn
Ôi mùa trăng là mùa của áo xưa vàng
Của mắt lệ đẫm mù sương kỳ ảo
Của sóng vỡ, của bóng đời giông bão
Của thuyền đi, không hẹn bến quay về
Ôi mùa trăng là mùa của những cơn mơ
Của đêm nguyệt cháy bờ môi nóng hổi
Của trần gian giữa mùa trăng hấp hối
Giọt máu tình, chuộc tội, rót về đâu?
Ôi mùa trăng, mùa của phép nhiệm mầu
Tôi phục sinh từ trong mồ hủy diệt
Trăng mầu nhiệm, và thơ, muôn đời diễm tuyệt
Em rạng ngời, lồng lộng một vầng trăng.
 
GIẤC MƠ TRỞ VỀ
Hình như cả đất cùng trời
Rừng xanh đồi cỏ cùng tôi trở về
Mây ngàn phương cũng bay theo
Gió mùa xanh cũ cũng dìu dặt ru
 
Hình như có vạn mùa thu
Từ muôn chiếc lá vàng au áo chiều
Lao xao hồ ngọc trong veo
Long lanh ngàn giọt mỹ miều trong thơ
 
Tôi về! Hay tôi đang mơ!
Vườn xưa rêu biếc còn chờ dấu chân
Níu cơn mưa xuống thật gần
Cho thơm da lụa ướp nồng nàn hương
 
Hình như có một dòng sông
Cùng tôi trôi giữa bềnh bồng cơn mơ
 
HOAN CA MÙA THU 
Em về mở cửa một rừng thu
Lá xưa vàng thắm buổi xa người
Chim xưa về hót bên bờ suối
Mây xưa về bay ngang lưng trời.
 
Xin về mở cửa vườn sương nguyệt
Thềm xưa rêu mượt bước chân tình
Hoa xưa nở vội bừng men ngọc
Giọt lệ xưa nồng hương tuyết trinh.
 
Xin về trãi lụa màu trăng cũ
Từ buổi vàng thu nhuộm áo người
Tóc thu bay rối bời trong gió
Ôi tóc mềm như sợi nắng phai.
 
Xin về đêm vũ hội tình nhân
Xiêm áo thu bay rợp núi ngàn
Người hãy về đây, về đi nhé
Lòng thu khai mở tiệc truy hoan
 
TRỜI ĐẤT CỦA MUÔN XUÂN
Trời vẫn tết hay vàng hoa nở muộn
Cho hương chiều chạm xuống nụ tình xưa
Trăng vẫn khuyết hay lòng chưa nở nguyệt
Cho mắt người thăm thẳm đợi chờ nhau
 
Xin hãy đến đêm trùng lai hội ngộ
Trải tình xuân lên ngực ngãi môi trầm
Xin hãy đốt lòng nhau cho lửa cháy
Giữa vô cùng mê vọng của trăm năm
 
Trời vẫn tết hay suối ngàn thác đổ
Cho lời ca dội vỡ sóng mê cuồng
Cho gió réo nghìn trùng trăm nỗi nhớ
Xuân vô biên - Xuân bất tận - Không cùng
 
Xin hãy đến vàng hoa tôi đã thắm
Môi thần tiên khẻ chạm đóa tình xanh
Xin hãy đến một lần như hò hẹn
Tôi nở vì trời đất của muôn xuân.
 
MÀU HOA KHẾ
Gió phơi nắng thắm vàng tơ lụa
Trải xuống vườn xanh nỗi nhớ người
Có đôi bướm trắng vô tình quá
Âu yếm bay vờn theo nắng rơi
Hoa khế cũng vàng pha sắc tím
Không rụng mà rơi rất nhẹ nhàng
Nhớ em chiều vắng buồn qua phố
Hương còn tương tư, hương chưa tan
Hoa tím hay thơ chùng nỗi nhớ
Tím giữa vàng ươm nắng lụa vàng
Hoa tím hay lòng chưa kịp nở
Nụ tình dang dỡ với trăm năm
Bóng em - Hoa tím - Chùng trong nắng
Tôi gửi về đâu màu tím phai
Màu hoa xưa rụng vào quên lãng
Tình em theo hoa từng cánh bay.
 
KHỎA THÂN
Mùa thu rất vội nên người
bỏ quên xiêm áo da trời vàng thu
bỏ quên trâm lược cài đầu
để mây với tóc bay vào thơ tôi
 
Mùa thu rất vội nên người
yếm the, khăn lụa phơi hoài bên song
sương ơi che cái thẹn thùng
cho trăng em nở trắng ngần quỳnh hoa
 
Mùa thu rất vội thế mà
ai đem nạm ngọc vào da nguyệt hồng.
 
CHUYỆN TÌNH
Có con chim lạ bay về
Đậu vào thơ, kể tôi nghe chuyện tình
Rằng:
Chuyện một hôm
Người qua sông
Để rơi chiếc áo lụa hồng trôi xa
Rằng:
Một hôm
Rất tình cờ
Có người nhặt áo về mơ hão huyền
Thế rồi
Nợ cuộc tình duyên
Người mang chiếc áo đi tìm trăm năm
Rồi
Một hôm
Trên bến sông
Bập bềnh
Bóng chiếc thuyền không
Bập bềnh
Còn neo một dải nơ hồng
Câu thơ chép dở chưa tròn câu thơ
Bổng chim bay
Khuất xa mờ
Tôi chưa kịp chép bài thơ chuyện tình.
 
TRỜI Ở ĐÂY KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG
Sáng hôm nay trời bỗng xanh chi lạ
Gió vàng đông vừa đủ lạnh vai trần
Em qua phố nhớ chăng màu áo cũ
Bờ tóc buông rối cả một mùi hương
 
Hay em đã trải tình xanh ngà ngọc
Ươm tình em lên từng phiến mây hồng
Cho hương sắc bừng lên màu tuyết nguyệt
Thơ tình bay vàng lụa giữa mùa đông
 
Hay em tỏa ngọc hương trầm trong gió
Ủ sương chìm trong đóa lệ long lanh
Sáng hôm nay trời trong như nỗi nhớ
Những gam màu vô sắc phủ lên tranh
 
Thôi cầm giữ chi nhau điều hữu hạn
Khi tình em sông lụa chảy vô cùng
Sáng hôm nay trời xanh nguồn vô tận
Trời ở đây không có một mùa đông
 
Lòng tôi bỗng cũng xanh mềm như lá
Em có về nghe chim hót lời yêu
Tôi gõ nhịp vào tim đời rộn rã
Xin ướp tình vào nắng ngọc trong veo.
 
EM VỀ, MƠ TIẾP CƠN MƠ
Em về sương trắng chiều đông
Tóc cài nơ lụa môi nồng hương thu
Em về mơ tiếp cơn mơ
Tôi bờ mê hoặc đợi chờ chiêm bao
Nở giùm tôi nhé quỳnh Hoa
Nụ hồng men mật nụ ngà ngọc hương
Em về nở một mùa trăng
Trải tình sương mỏng lụa mềm lên thơ
Em về mơ tiếp cơn mơ
Tôi chênh chao giữa đôi bờ thực hư.
 
TRỜI VẪN CHƯA VÀNG THU, ĐÓ EM
Em cơn gió thổi buồn qua vách núi
Trời chưa thu xao xác lá tôi vàng 
Mây thiên cổ trôi hoài trời hư ảo
Thổi qua chiều tôi những giấc mộng chưa tan
 
Trời chưa thu mà rừng tôi xào xạc
Bước chân người xa vắng
Bóng hoàng hôn
Trời chưa thu mà sương mờ giăng mắc
Trải màu thu vời vợi bến sông buồn
 
Trời chưa thu mà bời bời tóc rối
Nắng chiều phai áo lụa ướp hương người
Ôi đá sỏi cũng ươm nồng men rượu
Rượu hoang đường chảy tận trái tim tôi
 
Em
Cơn gió thổi qua chiều cuối hạ
Mà thu tôi mềm quá nụ môi tình
Đừng vàng úa linh hồn tôi chiếc lá
Trên tay người tình ái vẫn còn xanh
 
Trời đã chưa vàng thu đó em!
 
HỢP XƯỚNG VÀNG HOA
Sáng nay trong vườn nhà tôi
Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
Tôi bỗng thấy mình như người khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào
Như bỗng nhiên em về đẹp như chiêm bao
Đẹp man dại như hoa vàng buổi sớm
Như hạt sương long lanh trên mắt tình rực sáng
Và hồn tôi thơ như lụa mượt mà
Bóng mây vàng, vàng hơn những nụ hoa
Nắng nhung gấm gửi lời nồng hương sắc
Có con bướm vàng không bay mà đậu hoài trên tóc
Và hồn tôi cũng nhịp cánh hoa vàng
Bỗng nhiên em về giấc mơ nhẹ như bông
Chân hồng nở êm trên hồn cỏ biếc
Trời đất cũng sững sờ
Nghìn năm em nhan sắc
Nghìn năm thơ vi diệu ngợi ca
Em đã về trên những nụ hoa
Vàng rực rỡ vàng ru lời tình tự
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ
Trở về đây mới quá áo mùa xanh
Sững sờ gì mà đôi mắt quá long lanh
Hình như đâu đây ai vừa trỗi khúc nhạc tình
Ngàn hoa dại vàng ươm ngàn lời hợp xướng.
 
NẮNG THU
Lòng bỗng thơm hương mật
Nắng lụa mềm như nhung
Nắng vàng hoa ngũ sắc
Nắng hồng viền môi thơm
Nắng ru tình trên lá
Nắng soi hồn trong sương
Nắng từng chùm rực rỡ
Vàng mùa thu hoang đường
Ai vẽ tình lên nắng
Thơ pha màu trong mây
Ai vẽ vào tịch lặng
Bờ vai nắng lụa gầy
EM về hay nắng ngọc
Tóc bay chìm trong mơ
Thơ tôi chìm trong tóc
Nắng hay màu thu xưa
EM về hay nắng ngọc
EM về hay hoa bay
Nắng hay tình mật ngọt
Chảy mềm trong cơn say.
 
PHƯỢNG HỒNG
Lòng đã xuân chưa mà hạ thắm
Em về áo đỏ phượng hồng môi
Con ve nào trốn trong lời gió
Gửi khúc tình vui vạn nẻo đời
Nắng đan lụa mỏng lùa trong tóc
Tóc nhớ thương ai mà rối bời
Để nghìn giọt nắng bay theo gió
Giọt nắng nào vương trong mắt ai
Mùa chớm sen hồng
Em chớm nguyệt
Tình chớm quỳnh hương
Em chớm rằm
Con chim nào múa trên cành phượng
Lá chớp hàng mi mắt lá răm
Lòng đã hồng chưa mà nụ thắm
Như môi tình nở buổi xuân thì
Em về áo nhuộm thơ mùa phượng
Áo người hay lụa chảy trong mây.
 
VỘI QUÁ, MÙA ĐÔNG 
Xao xác mùa đông về quá vội
Mà thương câu nhớ đợi câu chờ
Thương ai áo trắng chiều tan học
Chiếc lá tôi vàng rụng dưới mưa
 
Thương ai rét mướt, vòng tay nhỏ
Không đủ che nghiêng một nỗi buồn
Tôi cũng chìm theo làn mây mỏng
Mắt người thăm thẳm nỗi chờ mong
 
Thương ai áo lụa mờ theo sương
Áo mỏng! Trời ơi! Ngọn gió đông
Rất nhẹ, áo bay, từng cánh nhẹ
Hồn tôi với áo trôi mênh mông
 
Thương ai qua phố chiều đông tái
Nhặt lá vàng tôi rụng cuối thu
Thấy chăng chút nắng còn vương lại
Cũng ấm thơm nồng năm ngón tay
 
Thương ai câu hát chùng trong gió
Lạnh sắt se từng sợi tóc thơm
Xin gió về lay hồn phố cũ
Tôi gửi cho tròn nỗi nhớ mong
 
Vội quá! Mùa đông về quá vội
Cho tình cũng vội vã xa nhau
Thương ai áo mỏng chiều qua phố
Có thấy buồn tôi lạnh mấy màu.
 
TRUYỆN CỔ 
Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm mơ
 
Mơ thấy đêm xanh màu áo mỏng
Em về trong vắt một làn hương
Mơ thấy bồn hoa mùa thu trước
Nhớ ai mà nở nụ hoa vàng
 
Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâm
 
Ta biết tình là câu chuyện cổ
Ta ngồi ta kể để ta nghe
Ta nghe bằng một linh hồn nhỏ
Bằng tấm lòng trong như suối khe.
 
LỬA
Ta gõ cửa, gọi trần gian: mở cửa
Ôi vòng tay thần thánh cũng rung lên
Phút hoan lạc đã tràn dòng lệ ứa
Nở tinh khôi nguyên vẹn đóa hoa quỳnh
 
Xin rót cạn, đây chén đời uống cạn
Ôi huyền vi mầu nhiệm cửa tồn sinh
Ta đốt cháy cả vòng vây hữu hạn
Mở toang nguồn ân ái đến vô biên
 
Xin đập vỡ chén sầu trong hố thẳm
Đây hồn sương đây xác lụa bừng hương
Ta chết đuối trong dòng sông huyễn mộng
Ta đắm chìm trong suối lệ hoàng hôn
 
Hãy mở cửa, dù khung đời cửa hẹp
Bên kia trời lồng lộng cõi tình em
Hãy mở cửa! Mở toang lòng muôn kiếp
Mở toang lời thắp rực lửa tình đêm
 
Ta gõ cửa, gõ cuồng điên khát vọng
Cửa tồn sinh lồng lộng cõi trần gian
Hãy đốt cháy ngọn lửa tình bão động
Cho ngàn năm sáng rực giữa điêu tàn.
 
CHUYỆN TÌNH
1*
Tôi sẽ vẽ chuyện tình tôi
Bằng câu thơ của một thời yêu em
Bằng màu thắm của trái tim
Bằng hương của đóa quỳnh vừa ngậm sương
Bằng chiều vàng nắng tơ vương
Bằng nhung lụa của trăm dòng sông xanh
2*
Tôi sẽ kể câu chuyện tình
Bằng lời của gió ru nhành chiêm bao
Bằng ngôn ngữ của trăng sao
Bằng âm nhạc khúc Phượng Cầu Nhã Ca
Của Ngàn Dặm, của Trùng Xa
Còn nghe tiếng của Bao La gọi về
3*
Tôi, người nhuộm những cơn mơ
Nhuộm cho vàng nỗi đợi chờ trong tôi
Mai kia bên những ga đời
Xin đem thơ ướp nụ cười nhân gian.
 
GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG
Có tiếng chim bay động cuối vườn
Tưởng người về chạm gió mùa đông
Tưởng trăng xưa ngủ chìm trong lá
Tưởng lá run vì những giọt sương
 
Hãy lắng nghe hơi thở đất trời
Thơm như màu mật đã nồng môi
Thơm như hương lúa thì con gái
Và đóa quỳnh thơm lụa trắng ngời
 
Tôi đặt tim mình lên mặt đất
Nghe bàn chân của vạn mùa thu
Và tiếng em cười như tiếng hát
Ngọt ngào như tiếng gọi tình nhau
 
Tôi đặt tim mình lên trái tim
Cho từng sợi máu cũng rung lên
Cho nghe tê buốt từng hơi thở
Cho tình vời vợi đến vô biên
 
Hình như có tiếng chim vườn cũ
Vỗ cánh bay từ trong giấc mơ
Tưởng áo vàng hoa em từ độ
Bay về nhuộm thắm những câu thơ.
 
MAI NGƯỜI VỀ KHÔNG
Mai người về không mà tôi chờ
Tàu người đi, tàu qua nhiều ga
Người biết ga nào tôi đứng đợi
Dù trời giăng mưa hay sương nhòa
Mai người về không mà tôi mong
Thuyền đưa người qua mấy dòng sông
Người biết bến nào tôi đứng đợi
Lòng chưa chớp biển đã mưa nguồn
Mai người về không mà tôi vui
Tôi rải thơ bay cùng mây trời
Dù rét đầu đông hay nắng hạ
Dù gió nhàu phai vàng áo ai
Mai người về không sao tôi buồn
Đường thì xa trời thì mênh mông
Có biết lòng tôi như cơn gió
Thổi về đâu cho tóc tỏa hương
Mai người về?
Thôi
Người không về!
Tôi thắp cho hồng những giấc mơ
Trăm năm ai nhớ câu hò hẹn
Tình ơi vời vợi nỗi mong chờ.

HỒI SINH
Em uống đi! Ly rượu ái tình
Uống đi! Trời đất sẽ hồi sinh
Tôi về thắp lại vành trăng cũ
Nở trắng tinh khôi một đóa quỳnh

Lê Văn Trung

Wednesday, August 3, 2022

Em từ buổi

 Em từ buổi

Em Từ Buổi 

Em từ buổi áo vàng thu cuối phố
Mây chiều tôi từ ấy cũng vàng phai
Từng chiếc lá đa tình rơi rất nhẹ
Chạm bờ vai gọi nỗi nhớ hao gầy
Em từ buổi tóc chiều hương tỏa ngát
Gió hồn tôi từ ấy cũng hoang đường
Ai biết được trong hương chiều lộng gió
Có một người ngây ngất một làn hương
Rồi từ đó hóa thân vào ảo tượng
Em bay vào mây
Em nhuộm vào sương
Tôi từ đó cũng lạc loài muôn hướng
Tôi đi tìm định nghĩa của yêu thương.
 Văn Trung

Thursday, July 7, 2022

Binh thơ: HUẾ CỦA PHƯƠNG, MỘT PHƯƠNG TÌNH VIỄN MỘNG - Lê Văn Trung

 
HUẾ CỦA PHƯƠNG,
MỘT PHƯƠNG TÌNH VIỄN MỘNG
                     - Lê Văn Trung -
 
Để nói về một con người - một con người mà đấng quyền năng đã tạo dựng nên - một cách đầy đủ và trọn vẹn, trung thực và chân thành, thật không dễ! Lại càng không dễ khi con người đó lại mang một sứ mệnh mà không phải bất cứ ai trên cõi đời này được chọn lựa và trao gởi. Người đó là thi sĩ, là nghệ sĩ. Cho dù họ mang một sứ mệnh thiêng liêng là khám phá và tuyên xưng cái đẹp, nuôi dưỡng và phát huy nhân văn nhân bản, sáng tạo và rao truyền nghệ thuật. Họ có thể là người không hoàn hảo về thể chất nhưng lại toàn bích về tinh thần.
 
Xin thưa! Đó chính là những thi sĩ – những con người vượt không gian và thời gian. Không gian của họ là một tổ quốc chung không biên giới, thời gian của họ là quá khứ trong tương lai.
 
Để nói về họ đầy đủ thật không dễ gì.
 
Cho nên, trong bài viết ngắn này, tôi xin chỉ nói về một mảng màu như trong một bức tranh sắc màu: Một Phương Trời Viễn Mộng Tình Yêu Trong Thơ Phương Tấn.
 
Chúng ta sẽ nhắc lại đôi nét đời thực về thi sĩ Phương Tấn.
 
Chàng trai thi sĩ Phương Tấn Nguyễn Tấn Phương nguyên quán thành phố cảng tuyệt đẹp Đà Nẵng. Anh có niềm đam mê văn chương rất mãnh liệt và tài năng phát tiết rất sớm.  Cộng vào đó là tình yêu quê hương dân tộc trong anh cũng vô cùng mãnh liệt.
 
Vào khoảng thập niên 60, chàng trai trẻ Phương Tấn đã có những việc làm đáng trân trọng và ngưỡng mộ. Về mặt xã hội, anh đã thành lập một nhóm thịện nguyện gồm anh chị em cùng trang lứa. Anh em của anh đã tự đi bán sách báo để lấy tiền mua gạo, thực phẩm, áo quần... cứu trợ đồng bào nghèo, hay sau này anh tự xuất bản, tái bản tập bút ký “Hòa Bình Ta Mơ Thấy Em” của anh để lấy tiền cấp học bổng toàn niên Trung học cho học sinh nghèo hiếu học, cứu giúp đồng bào cùng khổ trong các trại tị nạn và thực hiện nhiều công tác xã hội. Tuổi trẻ bấy giờ thật lý tưởng.
 
Anh bước vào khu vườn văn chương rất sớm, cái thời còn là một học sinh trung học tại một ngôi trường danh tiếng ở Đà Nẵng. Trường Phan Chu Trinh. Sự nghiệp văn chương, báo chí của anh khá đồ sộ và có một chiều dài bằng cả cuộc đời anh. Tôi ấn tượng nhất về anh là đã quy tụ được một số anh em văn nghệ rất trẻ in ấn và xuất bản một số tạp chí có giá trị như Sau Lưng Các Người, Cùng Khổ, Ngôn Ngữ cùng các thi tuyển Rừng, Vỡ... đặc biệt là những bài thơ trong tập thơ “Di Bút Của Một Người Con Gái” ký bút hiệu Thái Thị Yến Phương trong thân phận một cô gái làm điếm đã gây tiêng vang lớn trong làng báo làng văn lúc anh chỉ vừa 14, 15 tuổi.  Anh là con chim đầu đàn trong nhóm anh em văn nghệ Đà Nẵng lúc bấy giờ. Anh đã tham gia viết cho hầu hết các báo ở miền Nam trước 1975, từ nhật báo, tuần san đến nguyệt san...
 
Thơ Phương Tấn xoay quanh hai chủ đề Tình Yêu và Quê Hương.
 
                                                  ***
 
Thơ là tiếng gọi vọng từ thiên cổ, băng qua thảo nguyên đồi núi đồng bằng đời người, băng qua chập chùng dâu biển tang thương, xiển dương niềm hạnh phúc và cả nỗi khổ đau, để hóa giải thành một dòng nhân sinh dù qua muôn vàn bất trắc vẫn tụ về trong biển chân thiện mỹ. Và tình yêu trong thơ là một mặc định cho chân lý vĩnh hằng đó.
 
Với anh, Phương là một bài thơ. Phương là nỗi khát khao cháy bỏng của thơ. Phương là một khung trời viễn mộng. Phương là nỗi buồn và niềm vui đẹp như đóa hoa vừa nở vừa đón chờ tàn phai.
 
“Không mắt nào buồn
Buồn hơn mắt Phương”
 
Phương là hương là nhụy là sắc màu trên một bức tranh có cả bình mình và hoàng hôn.
 
“Gót lẫn trong sương sầu bay áo não
Trời cũng trầm trầm thơm ngát da Phương”
 
Phương là da là thịt đất trời. Phương là sương là tuyết, là nỗi nóng chảy lửa chiều, là băng giá lạnh căm của ước mơ mộng ảo mà nghe: “Hồn reo từng bữa” và để thấy: “Thơ hồng thắp sáng thân Phương”.
 
Phương là lụa trắng, là ngọc ngà, là chim ca, là lá reo, là  nắng xuống vai gầy”.
 
Tình yêu trong thơ Phương Tấn là sóng vỗ miên man dội vào muôn trăng biển cát. Cát là Phương, bờ bãi là Phương. Tình yêu trong thơ Phương Tấn biến tấu muôn ngàn giai điệu.  Khi trầm lắng, khi dữ dội, lúc u buồn, lúc tươi vui. Đủ biết tâm hồn của thi nhân mênh mông lãng mạn đến cùng.
 
“Yêu Phương của anh bằng nước mắt này
..........Anh chăn từng sợi tóc”
 
Như mục tử chăn đám chiên lành.
 
Với anh, Huế của Phương là một Phương tình viễn mộng. Phương của anh là một nhành liễu. Phương của anh là đóa sen hồng. Phương của anh là một nàng tôn nữ. Phương của anh là mấy cửa nội thành, là “Áo em trắng quá nhìn không ra (HMT)”. Phương của anh là Đông Ba Gia Hội, là bến Ngự Phủ Cam, là Đồng Khánh Thương Bạc...
 
“Ôi Huế buổi mai buổi chiều nhớ chi nhớ lạ
Má lúm đồng tiền bảo chi không thương”
 
Nỗi buồn tình yêu trong thơ Phương Tấn đẹp đến se lòng. Cảm xúc của anh bén nhạy quá:
 
“Sao lệ anh rơi dù chưa kịp khóc
Sao mây bay bay cho anh tưởng tóc”
 
Nỗi buồn trong thơ tình Phương Tấn là một nỗi buồn đẹp, đẹp vì như đóa hoa nở giữa mùa thu:
 
“Phương nghe đó trời thu lên lành lạnh
Lòng cũng vàng theo lá ở trong cây
Vui cũng bay theo gió ở trong ngày
Một chút lệ, thêm chút buồn vừa chín”
 
Chút buồn vừa chín” là một tín hiệu của mối tình đạt đến ngưỡng cửa tuyệt đối: Đó là hạnh phúc của một nỗi buồn.
 
“Buồn chị lạ, buồn không ai buồn hộ”
 
Là lời kêu cầu khát khao tuyệt đích trong tình yêu.
 
Xin cảm ơn anh, thi sĩ Phương Tấn.
Cảm ơn bài thơ “ Ở Huế nhớ Phương”.
 
Lê Văn Trung
Quê nhà, 25.6.2022

 

 

 

Tuesday, July 5, 2022

Bình thơ: Lê Văn Chung bình thơ Mặt Trời Không Còn Mọc ở Phương Đông của Lê Văn Trung

MỘT CHÚT CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ
KHÔNG BAO GIỜ MẶT TRỜI CÒN MỌC Ở PHƯƠNG ĐÔNG
 
Bài thơ của nhà thơ LÊ VĂN TRUNG (Trung Le)
Bài thơ KHÔNG BAO GIỜ MẶT TRỜI CÒN MỌC Ở PHƯƠNG ĐÔNG, của nhà thơ LVT, dường như là một sự giác ngộ của nhà thơ về một điều rất quan trọng trong cuộc sống của con người đó là MẶT TRỜI & TÌNH YÊU.
 
Mặt Trời, là một biểu tượng cho cuộc sống nồng nàn, nóng bỏng, say mê, khao khát , phiêu lưu, hướng ngoại, trải rộng khắp vũ trụ. Khi Mặt Trời mọc, cũng là thời điểm mọc của tất cả năng lượng trong tồn tại, trong đó có năng lượng của TÌNH YÊU, cho nên trong khổ thơ đầu tiên tác giả đã viết:
 
Khi thức dậy tôi vẫn tưởng mặt trời đang mọc ở Phương Đông
Và chim vẫn hót ở chùm mận đỏ
Tôi cứ mãi tin em là thiên thần trong truyện cổ
Và mặt trời vẫn mọc ở phương em.
Và sân nhà em vẫn nở một nhành lan
Cùng sương trăng em mở lòng hương phấn.
 
Giống như việc con người đã quá đồng nhất cái Tánh Biết của mình, cái TA HIỆN HỮU của mình với cơ thể Vật Lý của mình. Như thể một người đã tự lừa chính mình khi tin rằng những bức tường của nhà anh ta là nhà của anh ta. Thực tế các bức tường của ngôi nhà không phải là ngôi nhà, bạn phải đi sâu vào một chút, để tìm thấy cái cốt lõi bên trong nhất của con người bạn - Và lõi trong cùng đó đó là vô hình. Cốt lõi trong cùng đó mới thực sự là Mặt Trời & Tình yêu của bạn. Thông thường mọi người chúng ta chỉ biết một loại TY thể xác, đó là tình dục- Sự mê đắm của cơ thể. Nó không có chiều sâu, nó sâu chừng mức có liên quan tới cơ thể vật lý. Đó là những gì bạn gọi là tình yêu theo nghĩa thông thường nhất, thực chất nó chỉ là một loại TY mà thôi, chỉ nên coi đó là sự rơi vào TY. Thế rồi, có một loại tình yêu thứ hai, tình yêu của thân phúc lạc, đa số các bạn không biết về nó. Nó không phải là rơi vào. Đó là một sự tĩnh lặng, sự đọng lại. Bạn không rơi vào ai cả, thay vào đó bạn trở nên bén rễ, được tiếp đất. Bạn mất đi mọi dao động, bạn mất đi mọi con sóng, bạn trở thành một vực sâu im lặng. Đó mới thực sự là những gì nên có nghĩa là TY.
 
Tất nhiên, khi con người ta còn trẻ, sự trải nghiệm còn nhiều hạn chế, thì đa số chúng ta là tìm kiếm Mặt Trời & TY từ xa cho những gì kề bên, đa số mọi người chúng ta không có khả năng đi vào bên trong bản thể của mình, họ bắt đầu với MT & TY bên ngoài, cho nên:
 
Tôi cứ tưởng mặt trời đang dạy muộn
Khi Em và Tôi thức dạy đón ngày lên
………..
Tôi tưởng lòng tôi dậy muộn với lòng em
Và mặt trời còn mãi ngủ quên
Sẽ thức dậy cùng tình tôi đã chìm trong quên lãng
Sẽ thức dậy cùng em mở lòng em hương phấn
 
Thế giới bên ngoài là rất bao la – Bạn có thể tiếp tục, và tiếp tục, bạn có thể tìm kiếm (hoặc chờ đợi) trên khắp trái đất, trong cõi trăm năm – đó là cõi người & kiếp người. Cụm từ CÕI TRĂM NĂM, là một sáng tạo rất thú vị của tác giả, nó hàm chứa trong đó cả không gian và thời gian. Cõi là không gian, trăm năm là thời gian.
Cũng như mọi người, thi sĩ đã đi tìm kiếm và chờ đợi MẶT TRỜI & TÌNH YÊU, suốt cả kiếp người, cho đến khi gần hết kiếp người, gần hết cõi trăm năm, mới nhận ra một điều rằng:
 
Ôi! Mặt Trời không còn mọc ở phương Đông
Con chim nhỏ không về khoe tiếng hót
Trước hiên nhà em nhánh lan ngày xưa bây giờ đã khác
………
Ôi ! Mặt Trời không mọc ở Phương Đông
Tôi thức dậy kiếm tìm tôi lạc lõng
Tôi thức dậy, Ôi! Mặt Trời phương em cũng chỉ là ảo mộng
 
Không bao giờ Mặt Trời còn mọc ở Phương Đông.
Bài thơ có năm khổ thơ thì có đến hai lần, ở hai khổ thơ tác giả lên tiếng kêu ÔI MẶT TRỜI! Lần thứ nhất, ở khổ thơ thứ ba:
 
Ôi! Mặt Trời không còn mọc ở phương Đông.
 
Vẫn có từ CÒN, trong tiếng kêu đó, nhưng sang đến lần thứ hai, ở khổ thơ thứ cuối cùng(khổ thơ thứ năm): Ôi ! Mặt Trời không mọc ở Phương Đông, không có từ CÒN đó nữa. Nó chứng tỏ một điều rằng: Ta đã nhận ra một sự rõ ràng, trong sáng. Ta đã lang thang đủ trong cánh rừng vô thức, trong đêm tối của tâm hồn, khi chạy theo ảo tưởng:
 
Tôi tưởng lòng tôi dậy muộn với lòng em
Và mặt trời còn mãi ngủ quên
Sẽ thức dậy cùng tình tôi đã chìm trong quên lãng
Sẽ thức dậy cùng em mở lòng em hương phấn
 
Con người bắt đầu ngày càng nhận biết nhiều hơn về ánh sáng, về mặt trời, bình minh buổi sáng không còn ở những phương trời cũ, những thiên kiến đám đông rằng: Mặt Trời là phải mọc ở Phương Đông, còn tình yêu, hạnh phúc thì phải đi tìm kiếm ở bên ngoài bản thể của mình. Và một khi bạn đã tận hưởng và nếm trải một chút tự do, thoát khỏi những thói quen của cuộc sống thường ngày, thoát khỏi sự máy móc của nó, thì không ai có thể buộc bạn quay trở lại nhà tù. Bạn sẽ mở đôi cánh của bạn, và bạn sẽ bay về Phương mà Mặt Trời Tình yêu của bạn mọc.
 
Tôi thức dậy, Ôi! Mặt Trời phương em cũng chỉ là ảo mộng
Không bao giờ Mặt Trời còn mọc ở Phương Đông.
 
 
Chúng ta hy vọng sau khi nhận ra được MẶT TRỜI KHÔNG MỌC Ở PHƯƠNG ĐÔNG, thì con người sẽ nhận ra được một chân lý vĩnh hằng đó là: Phương Đông là trong bạn! Nó không phải ở Thái Lan, nó không phải ở Ấn Độ, nó không ở phương Tây & nó cũng không phải ở PHƯƠNG EM, và bạn cũng sẽ không tìm thấy nó ở bất cứ đâu. May mắn nhất, nếu bạn vô tình gặp một người giác ngộ, người đó sẽ ném bạn tới chính bạn. Không phải là người đó sẽ trao nó cho bạn, không ai có thể trao nó cho bạn, kể cả người đó là Phật Thích Ca Mô Ni. Mặt trời đó đã ở trong chính bản thể của bạn rồi, không cần phải trao nó, người ta gọi nó là MẶT TRỜI TÂM THỨC.
 
Sau đây, mời các bạn cùng đọc lại bài thơ :
 
KHÔNG BAO GIỜ MẶT TRỜI CÒN MỌC Ở PHƯƠNG ĐÔNG, của nhà thơ Lê Văn Trung nhé.
 
Không Bao Giờ Mặt Trời Còn Mọc Ở Phương Đông
 
Khi thức dậy tôi vẫn tưởng mặt trời đang mọc ở phương Đông
Và chim vẫn hót trên chùm mận đỏ
Tôi cứ mãi tin em là thiên thần trong truyện cổ
Và mặt trời vẫn mọc ở phương em
Và sân nhà em vẫn nở một nhành lan
Cùng sương trắng em mở lòng hương phấn
Tôi cứ tưởng mặt trời đang dậy muộn
Khi em và tôi thức dậy đón ngày lên
Ôi mặt trời không còn mọc ở phương Đông
Con chim nhỏ không về khoe tiếng hót
Trước hiên nhà em nhành lan ngày xưa bây giờ đã khác
Tôi tưởng lòng tôi dậy muộn với lòng em
Và mặt trời còn mãi ngủ quên
Sẽ thức dậy cùng tình tôi đã chìm trong quên lãng
Sẽ thức dậy cùng em mở lòng em hương phấn
Tôi đợi chờ trong suốt cõi trăm năm
Ôi mặt trời không mọc ở phương Đông
Tôi thức dậy kiếm tìm tôi lạc lỏng
Tôi thức dậy, ôi mặt trời phương em cũng chỉ là ảo mộng
Không bao giờ mặt trời còn mọc ở phương Đông.
 
LÊ VĂN CHUNG

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...