NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI
Có một ngày người đã được sinh ra
Chân chạm đất và bắt tay mặt trời
Sững sờ với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng
Và bất chợt như con thuyền ngược sóng
Đi một đời chưa hết nỗi hoang mang
Và có một ngày người đã được sinh ra
Như viên đạn bắn xuyên lòng vũ trụ
Cơn địa chấn trên ngực người thiếu nữ
Nỗi đớn đau mềm vàng lụa áo thi ca
Mặt đất muộn phiền
Và những cánh hoa
Chưa kịp nở sao tàn phai quá vội
Người đến như chiều
Về như đêm tối
Ở lại cùng vô tận cõi hoang vu
Người đã được sinh ra hay chỉ bất chợt quay về
Và thảng thốt thấy mình như khách lạ
Mặt đất nào một thuở bỏ ra đi
Cõi đời nào chìm khuất những cơn mơ
Có đôi mắt của nghìn thu diệu vợi
Người trở về
Hay nối tiếp cuộc phân ly
Sững sốt với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng.
Sài Gòn 30.03.2017
2/
Thôi đừng mưa nữa ơi chiều
Đừng làm ướt cả cánh diều tuổi thơ
Đừng làm ướt nhòe cơn mơ
Đừng rơi lạnh buốt đôi bờ vai ngoan
Đừng giăng giăng đừng miên man
Đừng chiều trong mắt úa hoàng hôn tôi
Thôi đừng giọt, thôi đừng rơi
Đừng gieo tí tách buồn ơi là buồn
Đừng cuồn cuộn, đừng tuôn tuôn
Để bàn chân chạm qua hồn lặng im
Thôi đừng mưa nữa ơi tình
Mưa xa xăm, mưa dặm nghìn buồn tênh
Từng sợi nhớ nối sợi quên
Và thơ cũng chảy lênh đênh theo người
Thôi đừng mưa nữa mưa ơi
Hồn tôi hòa giọt lệ trời về đâu?
3/
Ta thèm khát mở toang bờ bến lạ
Cửa tồn sinh em nỡ khép sao đành
Ngày sắp tắt bóng chiều rơi hối hã
Đừng vội vàng khâm liệm cõi tình xanh.
4/
Lòng bỗng dưng như gió giao mùa
Tình vừa chớm lạnh vừa giăng mưa
Lá của mùa xưa vàng quá đổi
Chưa đành rụng xuống giữa cơn mơ.
5/
Tôi thấy người như một giọt sương
Tôi uống người như ly rượu hồng
Giọt sương huyền hoặc từ đôi mắt
Ly rượu thơm từ đôi môi ngon
Tình không phai men tình say hương
Cơn mơ trần gian sao hoang đường
Ai đem nhuộm cả vào đôi mắt
Màu của thiên thu của vạn trùng
Hay người là hoa đêm dạ lan
Hay người là sen mùa hạ vàng
Ngàn năm tóc rối bời cơn mộng
Còn đây nguyên sơ màu thanh tân
Và người như là dòng suối trăng
Tình người thơm như đêm nguyệt hồng
Tôi kết thơ nghìn con thuyền mộng
Tôi xuôi theo dòng người mênh mông.
6/
Tôi về giữa mùa xanh xưa đứng gọi
Vườn thanh xuân đã mấy độ thu vàng
Thương sợi tóc lạnh buồn theo gió rối
Hương nguyệt buồn lên đôi mắt trầm hương
Chiều heo hắt trong cõi người xa lạ
Nhớ quên từng góc phố, từng con đường
Bóng ai đó như sương mềm trên lá
Trong cõi chiều vời vợi mắt mù sương
Tôi trở về, năm mươi năm chìm khuất
Dòng sông tôi sóng vẫn réo tên người
Lòng xưa cũ đã đôi bờ bồi lấp
Và tình ai cũng bồi lấp đầy vơi
Khi trở về như chuyện người du tử
Tóc phong sương bụi trắng câu thơ buồn
Tôi đứng gọi bóng chiều rơi cuối phố
Nỗi nhớ người vời vợi mắt hoàng hôn.
7/
Có những sớm mai ngồi một mình
Ta nghe trong trời đất lặng thinh
Có bàn chân chạm vào trong gió
Có mùi hương tỏa vào nhớ quên
Hình như tóc rối vàng sân trường
Ta thấy mắt ai mù mưa sương
Và bóng ai qua vườn xanh cũ
Bé bỏng trinh nguyên một đóa hồng
Ta đã ngồi đây năm mươi năm
Ta đã chờ đây nghìn đêm rằm
Trời ơi mỏng quá hồn nhung lụa
Trời ơi nôn nao tình nguyệt cầm
Em về một sớm thu vừa biếc
Ta ngồi chờ nghe mùa hạ vàng
Ai rót mật ngời vào trong mắt
Ai uống lệ ngời lên môi ngoan
Năm mươi năm ta ngồi một mình
Năm mươi năm trời đất lặng thinh
Có đợi chờ không mà quay quắt
Mà sao lồng lộng gió mông mênh.
8/
Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Dẫu rất mong manh tình em như sương mỏng
Như mây phai mờ mịt mấy phương người
Như chiều vàng, vàng úa bóng chiều rơi
Như sông lụa đã hanh chìm bãi vắng
Tôi mãi đi dù gập ghềnh lận đận
Dù máu xương mòn mỏi, dù rách vá tả tơi
Dù "em vẫn đi bên cạnh cuộc đời"
"Dù nước mắt có dăm lần chảy ngược”
Dù nước mắt đã tím bầm gan ruột
Em nén chìm để giấu một niềm đau
Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Để hiểu được đâu là chân dung cuộc sống
Đã vẽ nên từ những nghiệt ngã đời người
Đã vẽ nên từ những đau xót ngậm ngùi
Chân vẫn bước dù bao lần vấp ngã
Máu vẫn sôi dù dòng chia trăm nhánh lạ
Tôi đi về ánh sáng trái tim em
Tận vô cùng thăm thẳm cuối trời đêm
Ôi ánh sáng nhiệm mầu của tình yêu vĩnh cửu.
9/
Thế nào rồi em cũng trở về nơi cõi riêng của em
Trong căn phòng với bốn bức tường khép kín
Em nhốt hạnh phúc mình với nỗi hân hoan không thể tan lìa không thể sẻ chia
Ôi hạnh phúc đơn sơ thế mà tôi không thể
Ôi niềm vui đơn sơ thế mà tôi không có
Cửa vẫn khép hờ nhưng không bao giờ mở
Để em nhìn ra khoảng trời im vắng ngoài kia
Để em nhìn ra những kỹ niệm hơn bốn mươi năm lặng lẽ đi, về
Và những câu thơ tôi ướt mềm cơn mưa mùa đông
Và cả hồn tôi lơ lững giữa vô cùng
Không thể đậu trên một nhành xanh cũ
Những cánh hoa ngày xưa bây giờ tàn rũ
Em có bao giờ tưởng nhớ một mùi hương?
Em có bao giờ qua vườn cũ xưa không?
Nơi nước mắt đã nhòe trong ký ức
Nơi linh hồn em đã một lần thổn thức
Mối tình đầu không thể gọi tên nhau
Em có bao giờ?
Không!
Em đã lãng quên trong mịt mù nỗi nhớ
Và trong căn phòng em phong kín cả lòng xưa
Em cất giữ niềm vui riêng như cõi đời này vẫn vậy
Của riêng em và với một người
Tôi trọn đời hun hút giữa mù khơi.
10/
Lòng cứ tưởng kiến tha lâu đầy tổ
Ta một đời tha mãi sợi tình không
Cứ lãng đãng cứ trôi buồn đâu đó
Sót lại trong ta chỉ một tấm lòng
Tấm lòng buồn cứ mãi rưng rưng
Rưng rưng suốt bốn mùa lá úa
Gió thổi buốt mây trời không trở lại
Bờ bãi tình ta lau sậy chập chùng
Ta, con kiến cần cù
Tha sợi tình không
Em mãi mịt mù muôn nẻo lạ
Ta ngồi vẽ
Bức tranh tình trắng xóa
Sắc màu nào không úa một lòng thu
Ngọn gió oan khiên bỏng rát mặt người
Em thổi cát bụi tình xa hút
Tôi, con kiến
Một đời cật lực
Cứ tha hoài
Chiếc tổ rổng không.
11/
Ôi cuộc tình như tiếng thở dài
Như lời hò hẹn của phôi phai
Như câu hát dỡ chiều mưa vội
Để tiếc thương vàng chiếc lá bay
Em xa xôi như những dặm đường
Tôi đành đi tiếp cuộc hành hương
Ngày mai trong những toa tàu lạnh
Tôi thắp cho tôi ngọn nến buồn
Tôi nhớ em chiều mưa phố xưa
Nhớ tôi áo bạc quán giang hồ
Tôi ngồi đếm những dòng mưa lạnh
Chảy xuống hiên buồn em thoáng qua
Ôi tình tôi như tiếng thở dài
Như lời hò hẹn của thiên tai
Như câu kinh nguyện ngày sau hết
Em có nghe chăng?
Tiếng thở dài.
12/
Các em đã một lần rồi vĩnh viễn
Bỏ ta đi không thương tiếc một lời
Trong bóng tối cõi trần gian hư huyển
Ta nằm nghe sầu cháy mộng pha phôi
Ở nơi cuối phía chân trời ảo giác
Các em mong manh những sợi mây vàng
Ta nhìn thấy mảnh linh hồn xiêu lạc
Dấu lệ bầm rơi những giọt chia tan
Ở nơi cuối nỗi đợi chờ héo ruột
Ta một lần nhìn suốt cõi trăm năm
Các em hỡi giữa những chiều tan vỡ
Còn rựng lên màu sáng NGUYỆT hôm rằm
Các em đã một lần rồi vĩnh viễn
Ta một mình luân lạc giữa trần gian
Nỗi khát vọng thắp buồn lời kinh nguyện
Ta thắp hồn ta hiu hắt buổi thu tàn.
13/
Tôi trở về trong những lãng quên
Phố xá đìu hiu đứng lặng nhìn
Ngọn đèn vàng rủ màu sương úa
Tôi với tôi - buồn với bóng đêm
Em của phôi phai của biệt mù
Tôi về tìm nhặt lá vàng thu
Thấy trong màu lá còn hơi thở
Của mối tình xa buổi tạ từ
Em của mênh mang của muộn phiền
Tôi về ru lại nỗi niềm riêng
Hỡi ơi lời hát như kim nhọn
Từng mũi vô tình đau buốt tim
Tôi trở về thương lấy phận mình
Thương từng nỗi nhớ từng niềm quên
Từng hơi thở của thềm Rêu lạnh
Từng dỡ dang, thương đến tội tình
Em mãi là một cõi chiêm bao
Đã xa từ những giấc mơ nào
Phố vàng chao bóng đèn cô quạnh
Ai với ai chừ chuyện trước sau?
14/
Những giấc mơ buồn đến nao lòng
Em áo hồng khăn lụa còn không
Tình xa, xa cuối bờ sương khói
Người xa, xa hút trời long đong
Thôi chẳng trăm năm cũng bạc đầu
Và lòng ai bãi biển nương dâu
Những suối khe tình xưa đã cạn
Mấy mùa hương sắc cũng phai mau
Tôi mãi tìm tôi trong giấc mơ
Em xưa chim nhạn mấy phương mờ
Hình như tiếng gọi khô thành máu
Tím cả hồn tôi bầm cả thơ
Chuyện của tình yêu câu chuyện buồn
Đời người như một giấc mơ suông
Ta bước đi trong chiều quá vội
Cuối bãi bờ xa giọt nắng tàn.
15/
Hoa nở mùa thu xưa
Vừa tàn rơi mấy nụ
Em một thời yêu tôi
Tình xanh phai quá vội
Tôi ngồi đây mười năm
Chờ
Nghe sầu rụng mỏi
Em về đâu mười năm
Xa mù không ngoái lại
Tôi đi suốt đời tôi
Nhặt chùm bông úa nhạt
Nấm mộ tình thiên thu
Lạnh căm màu sương bạc.
16/
Có thể lòng ta em chẳng tỏ
Có thể lòng em ta chẳng tường
Mà ta cứ mãi hoài ray rức
Con đường vàng úa lá yêu thương
Chẳng nói nên lòng không âm vọng
Lặng câm trong cõi quạnh hiu này
Chẳng đi, một đời ta như núi
Nghìn năm gió hú lạnh đồi Tây
Nghìn năm khe suối không buồn chảy
Sầu bám rêu xanh sỏi đá buồn
Và những hoàng hôn trôi đi mãi
Trùng trùng điệp điệp những hoàng hôn
Thôi nhé, cũng đành riêng mỗi cõi
Tình ta mắc cạn, người mỗi phương
Đành xem như một cành hoa dại
Một thuở vô tình đã tỏa hương.
17/
Lòng cứ tưởng giữa trời cao đất rộng
Em con chim mất hút giữa sương mù
Những tai ương vây trùng quanh cuộc sống
Tôi xa người là xa hút thiên thu
Những nổi trôi những đọa đày oan nghiệt
Năm mươi năm lận đận mấy phương người
Nửa đời em nửa đời tôi cách biệt
Nhìn mây chiều em có nhớ thương tôi
Cửa sinh tử đã bao lần khép mở
Đường tôi đi bom đạn chiến chinh dài
Tôi gọi mãi tình tôi không trở lại
Lạc nhau rồi hương sắc có tàn phai
...
Xin cảm tạ đất trời đêm mầu nhiệm
Tiếng vọng nào sâu xuống giữa chiêm bao
Dẫu xa xôi dẫu muông trùng sông biển
Tôi gửi hồn mình lấp lánh với trăng sao.
SG đêm 16.08.16
18/
Thèm nghe cái giọng sông Trà
Để quên đâu đó vừa xa vừa gần
Có người nhớ suốt trăm năm
Rồi chiêm bao thấy nắng vàng bên sông
Thấy áo xanh thấy áo hồng
Thấy mây phiêu lãng chập chùng nước trôi
Cái nghiên cái bút của Trời
Xin cho tôi vẽ vào tôi bóng người
Thèm nghe tiếng nói tiếng cười
Để lòng nhẹ bớt lỡ bồi sông ơi.
19/
ta say mà em chạnh lòng
gói không kín được nỗi buồn trong tim
biết ta thao thức kiếm tìm
biết ta đau đáu nỗi niềm quê xa
ta say mà em lệ nhòa
mắt môi đời cũng phôi pha ráng chiều
ta chìm trong cõi tịch liêu
nghe hơi rượu đắng hắt hiu chảy buồn
từ em nhận ta làm chồng
là em gánh cả bềnh bồng đời ta
thôi đành còn chút lòng thơ
gửi em là gửi tóc tơ của tình.
20/
Sáng ra vác cuốc lên đồi
Thấy hoa cỏ đã tốt tươi đôi phần
Lòng ta như cũng nở vàng
Vài ba cánh, dẫu muộn màng tình em
Chập chờn nghe tiếng chim quen
Gọi nhau về đậu trên cành xôn xao
Mây còn ngủ chóp đồi cao
Em nghiêng bóng nhỏ hái rau ven đường
Đất trời dậy một mùi hương
Như mùi da thịt mãi còn nguyên xuân
21/
Muốn giữ cho nhau một tấm lòng
Chỉ sợ lòng đã sớm rêu phong
Đã chìm đã nổi trong giông bão
Và hắt hiu tro lạnh lửa tàn
Tay ôm chưa trọn ấm vai người
Sắc màu xưa có dễ tàn phai
Tình chớm heo may tình chớm lạnh
Hồn đã sương vàng chiếc lá bay
Em hút ngàn xa tôi vạn nẻo
Tìm nhau trong những giấc mơ buồn
Và giữa mênh mang chiều quạnh quẻ
Lòng cũng chùng theo nỗi nhớ mong
Tôi gọi tên từng chiếc lá khô
Từng viên sỏi nhớ dấu chân người
Tình tôi là một dòng sông lạnh
Chảy suốt thiên thu nỗi ngậm ngùi
Có giữ cho nhau một tấc lòng
Giữa đất trời quá đổi mênh mông
Thì đây, cả nỗi niềm thiên cổ
Vẫn tươi nguyên những giọt máu hồng.
22/
Em đến cùng ta cho có bạn
Để rót giùm nhau ly rượu buồn
Dù chẳng thương gì tên mạt vận
Còn hơn hoài phí cái thanh xuân
Ta nay rượu chỉ vài chung nhỏ
Tình cũng dăm câu cho ấm lòng
Nhưng nếu ván đời chưa đủ cửa
Em ngồi chia bớt lá bài suông
Xin cứ mở lòng bày gan ruột
Cụng ly là chạm chút tình xưa
Biết mỗi đời ai là mỗi cảnh
Và trăm năm thuyền đã xa bờ
Chia bớt chút buồn vui cuối cùng
Rót giùm nhau từng chén cô đơn
Hãy đến cùng ta cho có bạn
Ván đời sấp ngửa lá bài suông.
23/
Con tàu nào cũng về ga cũ
Kéo theo đời những chiếc toa không
Anh rồi cũng từng ngày dang dở
Trên nền xưa rêu bám tình buồn
Và mùa xưa rụng lá thu đông
Anh trơ trụi nhánh cành trơ trụi
Và em xưa quần lụa áo hồng
Giờ chợt cũng ngày xanh quá vội
Góc phố cũ một lần trở lại
Đời đìu hiu như tiếng thở dài
Dòng sông đã một lần không chảy
Như tình mình chết giữa thiên tai
Ai cũng một đôi lần lầm lỡ
Anh lỡ lầm suốt cuộc trăm năm
Con tàu đã trở về ga cũ
Linh hồn anh là những toa buồn.
Rằng ta đã lạc ưu phiền về đây
Con chim con sóc gọi bầy
Bu quanh ta mắt đọng đầy nỗi lo
Ra đi là cuộc giã từ trăm năm
Hỏi từ trăng khuyết sang rằm
Từ em hoa nở hoa tàn xuân đông
Hỏi hương sắc cũ hỏi nồng tình xưa
Hỏi từng cơn mộng cùng mơ
Trống hoang một chỗ còn chờ đợi ai
Nhớ gì mà gió ru hoài bên hiên
Rằng ta từ cõi ưu phiền
Trở về tận chốn tận miền chiêm bao
Trái tim thiên địa máu trào cổ kim
Năm mươi năm lạc tình em
Hỏi sông bến quạnh hỏi thuyền lênh đênh
Rằng nhân ảnh với rằng tên tuổi nào
Hỏi lũng thấp hỏi đồi cao
Lá rơi từ buổi tình đau rụng vàng
Hỏi bờ buội hỏi hàng hàng mộ bia
Năm mươi năm cuộc chia lìa
Ta về hỏi bóng trăng khuya muộn màng
Ta về uống ngụm sương buồn tìm quên
Một mình ta với hàng hiên
Rằng ta tận cõi ưu phiền về đây.
Đã đành trời đất mênh mông lắm
Ta vẫn ai hoài một bến xuân
Vẫn nhớ vẫn thương triền sông cũ
Dù nước đành cam rẽ vạn dòng
Đã đành trăm cõi bừng hương sắc
Ta vẫn mù sương đôi mắt người
Vẫn thấy như trong hồ lệ ngọc
Có nỗi buồn ta quá ngậm ngùi
Đời vẫn bốn mùa mưa tiếp nắng
Vẫn gió oan khiên thổi mịt mùng
Ta vẫn thấy trong chiều rất lặng
Tóc người vời vợi giữa mênh mông
Và áo sân trường vàng thu ấy
Vẫn chùng vẫn lặng cả chiêm bao
Lớp bụi mùa đau chừng lớp lớp
Không che kín nổi giấc mơ đầu
Dù kẻ nghìn phương người vạn nẽo
Gió vẫn ru hoài trên bến xưa
Trái tim ngày cũ nào vang gọi
Đá sỏi còn nguyên nỗi đợi chờ.
Để thương để nhớ bềnh bồng trong thơ
Để bâng khuâng để đợi chờ
Để nghe hiu hắt đôi bờ Trà Giang
Có người ngồi đợi đò ngang
Thuyền không, bến vắng, khói hoàng hôn xa
Thế thôi, là thế, thôi mà
Trăm năm cũng nhạt cũng nhòa trăm năm
Ai về cho gửi lời thăm
Rằng cây đa cũ lá vàng mấy đông
Nhớ người, hay nhớ dòng sông
Mà câu thơ mãi bềnh bồng người ơi.
Chân chạm đất và bắt tay mặt trời
Sững sờ với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng
Và bất chợt như con thuyền ngược sóng
Đi một đời chưa hết nỗi hoang mang
Như viên đạn bắn xuyên lòng vũ trụ
Cơn địa chấn trên ngực người thiếu nữ
Nỗi đớn đau mềm vàng lụa áo thi ca
Và những cánh hoa
Chưa kịp nở sao tàn phai quá vội
Người đến như chiều
Về như đêm tối
Ở lại cùng vô tận cõi hoang vu
Và thảng thốt thấy mình như khách lạ
Mặt đất nào một thuở bỏ ra đi
Cõi đời nào chìm khuất những cơn mơ
Có đôi mắt của nghìn thu diệu vợi
Hay nối tiếp cuộc phân ly
Sững sốt với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng.
Sài Gòn 30.03.2017 - Lê Văn Trung
Thôi đừng mưa nữa ơi chiều
Đừng làm ướt cả cánh diều tuổi thơ
Đừng làm ướt nhòe cơn mơ
Đừng rơi lạnh buốt đôi bờ vai ngoan
Đừng giăng giăng đừng miên man
Đừng chiều trong mắt úa hoàng hôn tôi
Đừng gieo tí tách buồn ơi là buồn
Đừng cuồn cuộn, đừng tuôn tuôn
Để bàn chân chạm qua hồn lặng im
Mưa xa xăm, mưa dặm nghìn buồn tênh
Từng sợi nhớ nối sợi quên
Và thơ cũng chảy lênh đênh theo người
Hồn tôi hòa giọt lệ trời về đâu?
Là một lần hiu hắt nỗi tàn phai
Giữa hun hút những con đường hủy diệt
Ta cũng chìm trong suốt cõi thiên tai.
31/
Nắng đã vỡ trong từng cơn mộng mị
Nỗi nhớ người hun hút năm mươi năm
Tôi xa lạ giữa cõi đời xa lạ
Lời thiên thu lạnh lẽo chỗ tôi nằm.
Người về cười khóc giữa chiêm bao
Tình đã chưa xanh, tình chớm bạc
Dòng máu thiên thu lệ ứa trào.
LVT SG, 4.03.17
Mở ra là để khép dần
Khép dần là để đôi lần mở ra
Đi, về trong cõi người ta
Là đi, về cõi từ xa đến gần
Và bàn chân sẽ muôn phần đớn đau
Đi cõi trước, về cõi sau
Từ trong cõi tạm về dâu biển cồn
Từ trong thiên cổ hãy còn rong rêu
Đi là về với cõi chiều
Bóng tà huy khép cửa điêu linh rồi
Là trăm năm cuộc rong chơi cuối cùng
Đi là mở hội tương phùng
Về là bỏ lại mịt mùng ly tan
Là đi, về giữa điêu tàn thiên thu.
SG 5.3.17
Cửa tồn sinh em nỡ khép sao đành
Ngày sắp tắt bóng chiều rơi hối hã
Đừng vội vàng khâm liệm cõi tình xanh.
Tình vừa chớm lạnh vừa giăng mưa
Lá của mùa xưa vàng quá đổi
Chưa đành rụng xuống giữa cơn mơ.
47/
Tôi uống người như ly rượu hồng
Giọt sương huyền hoặc từ đôi mắt
Ly rượu thơm từ đôi môi ngon
Cơn mơ trần gian sao hoang đường
Ai đem nhuộm cả vào đôi mắt
Màu của thiên thu của vạn trùng
Hay người là sen mùa hạ vàng
Ngàn năm tóc rối bời cơn mộng
Còn đây nguyên sơ màu thanh tân
Tình người thơm như đêm nguyệt hồng
Tôi kết thơ nghìn con thuyền mộng
Tôi xuôi theo dòng người mênh mông.
Vườn thanh xuân đã mấy độ thu vàng
Thương sợi tóc lạnh buồn theo gió rối
Hương nguyệt buồn lên đôi mắt trầm hương
Nhớ quên từng góc phố, từng con đường
Bóng ai đó như sương mềm trên lá
Trong cõi chiều vời vợi mắt mù sương
Dòng sông tôi sóng vẫn réo tên người
Lòng xưa cũ đã đôi bờ bồi lấp
Và tình ai cũng bồi lấp đầy vơi
Tóc phong sương bụi trắng câu thơ buồn
Tôi đứng gọi bóng chiều rơi cuối phố
Nỗi nhớ người vời vợi mắt hoàng hôn.
Có những sớm mai ngồi một mình
Ta nghe trong trời đất lặng thinh
Có bàn chân chạm vào trong gió
Có mùi hương tỏa vào nhớ quên
Hình như tóc rối vàng sân trường
Ta thấy mắt ai mù mưa sương
Và bóng ai qua vườn xanh cũ
Bé bỏng trinh nguyên một đóa hồng
Ta đã ngồi đây năm mươi năm
Ta đã chờ đây nghìn đêm rằm
Trời ơi mỏng quá hồn nhung lụa
Trời ơi nôn nao tình nguyệt cầm
Em về một sớm thu vừa biếc
Ta ngồi chờ nghe mùa hạ vàng
Ai rót mật ngời vào trong mắt
Ai uống lệ ngời lên môi ngoan
Năm mươi năm ta ngồi một mình
Năm mươi năm trời đất lặng thinh
Có đợi chờ không mà quay quắt
Mà sao lồng lộng gió mông mênh.
Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Dẫu rất mong manh tình em như sương mỏng
Như mây phai mờ mịt mấy phương người
Như chiều vàng, vàng úa bóng chiều rơi
Như sông lụa đã hanh chìm bãi vắng
Dù máu xương mòn mỏi, dù rách vá tả tơi
Dù "em vẫn đi bên cạnh cuộc đời"
"Dù nước mắt có dăm lần chảy ngược
Dù nước mắt đã tím bầm gan ruột
Em nén chìm để giấu một niềm đau
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Để hiểu được đâu là chân dung cuộc sống
Đã vẽ nên từ những nghiệt ngã đời người
Đã vẽ nên từ những đau xót ngậm ngùi
Máu vẫn sôi dù dòng chia trăm nhánh lạ
Tận vô cùng thăm thẳm cuối trời đêm
Ôi ánh sáng nhiệm mầu của tình yêu vĩnh cửu.
Thế nào rồi em cũng trở về nơi cõi riêng của em
Trong căn phòng với bốn bức tường khép kín
Em nhốt hạnh phúc mình với nỗi hân hoan không thể tan lìa không thể sẻ chia
Ôi hạnh phúc đơn sơ thế mà tôi không thể
Ôi niềm vui đơn sơ thế mà tôi không có
Cửa vẫn khép hờ nhưng không bao giờ mở
Để em nhìn ra khoảng trời im vắng ngoài kia
Để em nhìn ra những kỹ niệm hơn bốn mươi năm lặng lẽ đi, về
Và những câu thơ tôi ướt mềm cơn mưa mùa đông
Và cả hồn tôi lơ lững giữa vô cùng
Không thể đậu trên một nhành xanh cũ
Những cánh hoa ngày xưa bây giờ tàn rũ
Em có bao giờ tưởng nhớ một mùi hương?
Em có bao giờ qua vườn cũ xưa không?
Nơi nước mắt đã nhòe trong ký ức
Nơi linh hồn em đã một lần thổn thức
Mối tình đầu không thể gọi tên nhau
Em có bao giờ?
Không!
Em đã lãng quên trong mịt mù nỗi nhớ
Và trong căn phòng em phong kín cả lòng xưa
Em cất giữ niềm vui riêng như cõi đời này vẫn vậy
Của riêng em và với một người
Thối suốt tình tôi những trận cuồng
Bão xoáy trăm năm vùng hư ảo
Cho mờ cho khuất cõi hư không
Ghềnh đá trơ buồn những vết rêu
Có con chim lạ từ thiên cổ
Trước nỗi điêu tàn rụng tiếng kêu
Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt tiếng kêu buồn máu đỏ tươi
Và thơ từ đó vàng như lá
Nhuộm cả không gian nỗi nhớ người
Sông tôi vỡ sóng xót thương bờ
Thương hải chập chùng thương tiếp hải
Nát nhàu cùng tận những cơn mơ
Nhặt những cơn mơ giạt cuối ghềnh
Bỗng thấy bóng mình hiu quạnh quá
Vật vờ trôi giữa những lênh đênh.
Nhung Lê phổ với tựa đề NHƯ LỜI CỦA KHÓI SƯƠNG.
Lòng đôi khi buồn hơn giấc mơ
Tình đôi khi vàng như lá khô
Áo ai vàng quá! Vàng thu quá!
Mắt ai buồn ơi! Buồn như thơ
Chiều hoang vu qua hồn heo may
Tôi đốt lá chiều hong nỗi nhớ
Sợi khói còn vương trên bàn tay
Hiu hắt như lời của khói sương
Người bỏ người đi đành đoạn quá
Tình bỏ tình đi không xót thương
Tình đôi khi chùng câu nam ai
Thuyền đi đau buốt từng con sóng
Người đi đau buốt hồn trăng xưa
Chiều người đi, chiều trôi mấy dòng
Thấy chăng trên xác bài thơ cũ
Đọng giữa tang thương giọt máu hồng.