Em từ buổi
Em Từ Buổi
Em từ buổi áo vàng thu cuối phốMây chiều tôi từ ấy cũng vàng phai
Từng chiếc lá đa tình rơi rất nhẹ
Chạm bờ vai gọi nỗi nhớ hao gầy
Em từ buổi tóc chiều hương tỏa ngát
Gió hồn tôi từ ấy cũng hoang đường
Ai biết được trong hương chiều lộng gió
Có một người ngây ngất một làn hương
Rồi từ đó hóa thân vào ảo tượng
Em bay vào mây
Em nhuộm vào sương
Tôi từ đó cũng lạc loài muôn hướng
Tôi đi tìm định nghĩa của yêu thương.
Lê Văn Trung