Sunday, August 15, 2021

Thơ cho Cõi Lặng Im

 
ẢO ẢNH CUỘC ĐỜI (*)
(Thơ cho cõi Im Lặng)
 
Tôi sẽ vẽ vào trái tim trời đất
Một màu mây vàng thắm buổi yêu người
Tôi sẽ nạm từng dòng sương lệ ngát
Vào mắt tình xanh biếc thuở hai mươi
 
Tôi sẽ khắc vào rêu mềm trên đá
Tên loài Hoa Vĩnh Cửu tỏa hương trầm
Và em sẽ cài hoa lên ngực ấm
Như màu trăng rằm suốt cõi trăm năm
 
Tôi sẽ trải trên đường về Tuyệt Đích
Thơ hồng như màu máu trái tim hồng
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông
 
Tôi sẽ dệt vào áo tình nhung lụa
Từng sợi tơ vàng thắm tuổi xuân thì
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xóa
Linh hồn tôi vời vợi giọt sương phai.
(*) Imaginaire de la vie
                        Lê Văn Trung
 
CHIẾC LÁ
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
 
Em là gió, rừng sương tôi lá rụng
Em là trăng, tôi khuyết một mùa đau
Em xỏa tóc, mây giăng trời tháng tám
Áo hoàng hoa em nhuộm bóng thu sầu
 
Chờ tôi với, xin đợi chờ tôi với
Vườn đang xanh và trái chớm hương vàng
Chờ tôi với, xin đợi chờ tôi với
Tình đang ươm và mộng chớm mùa sang
 
Chờ tôi với, trăm năm, nghìn năm nữa
Vàng chi nhau, vàng rụng bóng chiều xưa
Chờ tôi với, lòng tôi chừng sẽ nở
Và rừng tôi rực rỡ một rừng thơ
 
Chờ tôi với, em là trăng là gió
Là mây về tháng tám trời đang thu
Đừng vội khuyết, đừng vội tàn em ạ
Đợi chờ nhau cho lệ vỡ niềm đau
 
Và em nhé, em là dòng sông lạ
Chảy ưu phiền qua bờ bải hoang vu
Tôi sẽ trôi, linh hồn tôi chiếc lá
Trôi cùng em về tận cõi xa mù.
                            Lê Văn Trung
 
CHỜ
(Tặng Cõi Lặng Im)
Chờ suốt một mùa đông
Chờ trăm mùa trăng khuyết
Con đò tình sang sông
Con sáo tình bay biệt
Chờ suốt một mùa thu
Chờ hoa tàn hoa nở
Lá xanh mù thiên cổ
Rụng úa từng câu thơ
Ta ngồi bên bờ Tây
Bờ Đông người sóng vỗ
Ta ngồi bên đồi khuya
Nghe rừng người thác đổ
Chờ suốt cuộc trăm năm
Chờ tàn cơn dâu biển
Nghìn thu trăng chưa rằm
Tình bạc màu sương trắng
Người chìm trong CÕI LẶNG
Ta tan mù HƯ KHÔNG.
Lê Văn Trung
 
CÒN MÃI CUỘC RA ĐI
( Thơ cho Cõi Lặng Im )
 
Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi ai hoài bàng bạc khắp sơn khê
 
Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã bao lần tan hợp
Cát bụi nào khâm liệm nỗi tàn phai
 
Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Là trở về thăm thẳm cõi hư vô
Là vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Là vô cùng, vô lượng, mộng huyền mơ
 
Ôi mây xám giăng mù trên đỉnh núi
Ta hoang mang lạc mất dấu chim về
Ta lạc mất đời ta nghìn năm cũ
Là nghìn năm còn mãi cuộc ra đi.
                        Lê Văn Trung
 
ĐỊNH MỆNH THI SỸ (*)
Thơ cho Cõi Lặng Im
 
Này ngươi
Thi sỹ của mọi thời đại
Thi sỹ của những thi sỹ
Hãy nhận lấy vinh quang đời ngươi
Là nỗi khổ đau của nhân loại
Hãy nhận lấy hào quang đời ngươi
Là niềm thống hối đã Thánh hóa bằng phép rửa nhiệm mầu
Hãy nhận lấy ân huệ đời ngươi
Là những ly tan vỡ nát trong trái tim chuộc tội
Hỡi thi sỹ vĩ đại của thiên thu vĩ đại
Con đường hủy diệt đang chờ đợi ngươi
Sau bữa tiệc mừng phục sinh
Thơ ngươi sẽ ép thành rượu nho
Tưới lên những đóa hoa hồng
Trên cánh đồng Sự Sống
Mỗi nụ hoa là một nỗi khổ đau
Về một điều ước
Mỗi nụ hoa là một vì sao
Trong bầu trời Sự Thật
Này ngươi
Thi sỹ của Quê Hương Lưu Đày
Thi sỹ của Ngục Tù Nô Lệ
Của một chủng tộc đánh mất cội nguồn
Của ảo tưởng về một vỹ nhân
Của những lừa bịp nhân danh công lý
Nhân danh tự do và bánh mì
Hãy nhận lấy vòng hoa cuối cùng
Vòng hoa tang
Vòng hoa tang cho một Tổ Quốc bị bức tử
Hơn hai trăm năm
Như một Israel khác.
    Lê Văn Trung
(*) Chữ của Khalil Gibrant
 
DỞ DANG
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
 
Đi chưa cuối những con đường
Mà chiều tôi đã ngập ngừng bước chân
Qua chưa hết một dòng sông
Mà hoàng hôn đã mịt mùng khói sương
Uống chưa cạn một ly buồn
Mà men rượu cháy cả hồn thu xưa
Mơ hoài chưa hết cơn mơ
Mà nghe hoạn nạn bên bờ chiêm bao
Rụng chưa hết một mùa đau
Vàng thu tôi mãi xôn xao lá vàng
Mây đời tôi mãi lang thang
Từ em mang nỗi dở dang theo cùng.
                        Lê Văn Trung
 
EM
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Đường em đi có nhiều khe nhiều suối
Có nhiều bờ nhiều buội lượn quanh quanh
Em duyên hải
Em bình nguyên châu thổ
Em rừng xanh
Em truông quạnh mông mênh
 
Em xỏa tóc đứng bên bờ dĩ vãng
Em môi hồng tô thắm rẻo tương lai
Em hờ hửng, Em nghiêng trời quên lãng
Em phụ phàng hoa nhụy phấn hương bay
 
Em ngàn năm
Em thiên thu vĩnh cửu
Em phút giây
Em phù phiếm sát na
Em bỏ lại cõi đời ta tội lỗi
Em quay về lạc giữa cõi người ta
 
Em là gió thổi qua dòng sông lạ
Và thuyền ta chìm giữa đáy tang thương
Em là sóng ta bạc đầu trắng xóa
Bọt bèo ta trôi mãi giữa vô cùng.
                  Lê Văn Trung
 
LY RƯỢU ĐỜI ĐÃ CẠN
(Thơ cho cõi lặng im)
Ngày đã cạn ly rượu đời cũng cạn
Ta ngồi đây gõ mãi chiếc ly không
Ly đã vỡ và lòng sầu cũng vỡ
Thấy chăng em ta tan giữa VÔ CÙNG
Ngày đã cạn tình em không đành cạn
Ta ngồi đây đếm những giọt mưa buồn
Mưa đời ta mưa triền miên vô tận
Giọt mưa nào rụng tím cõi TÌNH KHÔNG !
                               Lê Văn Trung
 
MỘT MIỀN IM LẶNG KHÁC
(thơ cho CÕI LẶNG IM)
 
Còn trong cõi LẶNG IM
Một miền IM LẶNG khác
Còn trong cõi kiếm tìm
Một mối tình đã mất
Em thắp chi mùa đông
Những ngọn đèn tháng chạp
Em thắp chi mùa thu
Một vì sao hiu hắt
Thuở tóc tình sương phai
Thuở mắt tình lệ xót
Em thắp chi hồn tôi
Trong từng đêm trăng úa
Trăm năm còn chờ nhau
Một vòng tay chưa mở
Trăm năm còn tìm nhau
Nhạt nhòa câu duyên nợ
Còn trong CÕI LẶNG IM
Một MIỀN IM LẶNG khác
Giữa mịt mù vô biên
Là con đường giải thoát.
                Lê Văn Trung
 
NGỒI LẠI CÙNG TÔI
(Thơ cho Cõi Im Lặng)
 
Hãy ngồi lại! Hãy vui cùng tôi với!
Trời đang xanh và mây trắng đang hồng
Lòng đang nhuộm một màu thu vời vợi
Tình đang thơm như đóa nguyệt vừa ươm
 
Hãy ngồi lại, trải tình lên cỏ mượt
Trời trong veo và gió đẫm hương người
Từng nhịp vỡ trong tim hồng náo nức
Con bướm tình cũng vỗ cánh reo vui
 
Hãy ngồi lại, đây hoàng hoa lục diệp
Trời đang sương và nắng phấn hương vàng
Cho xiêm áo nở bừng hoa ngũ sắc
Và tóc huyền chảy biếc mộng đài trang
 
Hãy ngồi lại, đây trầm hương mộc dược
Đây đàn tơ, đây phím ngọc huyền cầm
Em sẽ hát lời Thánh Tình diễm tuyệt
Trái tim tôi chuông nguyện nhiệm mầu rung.
                                     Lê Văn Trung
 
SAO ĐÀNH NHUỘM TÍM MÀU THU
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
1
Sao đành nhuộm tím màu thu
Cho vàng tôi rụng lá mù sương xưa
Sao đành giăng mắc sợi mưa
Cho hồ mắt gợn sóng bờ khuya tôi
Sao đành nhỏ giọt buồn rơi
Cho đàn tơ chạm phím rời rả đau
2
Sông tôi chảy một dòng sầu
Nhớ xưa áo lụa qua cầu vàng bay
Nhớ màu sông như màu mây
Nhuộm vào tóc rối làm say hương chiều
3
Bờ lau bải sậy tịch liêu
Sông tôi chảy một dòng hiu hắt buồn
Nhớ người đứng giữa mênh mông
Thả câu thơ nổi bềnh bồng rong rêu.
4
Chim buồn nghẹn một tiếng kêu
Giọt rơi u tịch chìm theo bóng chiều
Mưa đồi Tây! Mưa đồi Tây!
Mang mang ngày nối đêm dài mang mang.
5
Sao đành nhuộm tím thu vàng
Thơ tôi nhuộm tím mây hoàng hôn xưa
Sao đành đốt một tờ thư
Tàn tro thiên cổ bây giờ còn bay.
6
Rồi tôi với cuộc chơi này
Chưa tàn dâu biển lại đầy biển dâu
Sông tôi chảy một dòng sầu
Bóng người với sóng xô vào bờ xa.
7
Quẩn quanh trong cõi người ta
Mỗi thiên thu, mỗi sát na cũng đành
Sông người chảy một bờ quên
Sông tôi chảy một dòng lênh đênh buồn
8
Mưa đồi Tây! Mưa đồi Đông!
Mưa giăng nỗi nhớ, mưa chùng niềm đau
Mưa nghìn xưa, mưa nghìn sau
Mưa như nghìn giọt lệ trào thiên tai.
9
Thuở trăng áo lỏng khuy cài
Để hương quỳnh chảy ra ngoài chiêm bao
Thuở trăng hé nụ hồng đào
Để men ủ giấc đêm vào dạ lan
Thuở trăng chưa mộng sang rằm
Sao đành nhuộm tím thu vàng bến xuân.
10
Người về từ cuộc trăm năm
Tay ôm mộng biếc tay cầm giấc mơ
Rồi đành thả nổi câu thơ
Nghe đau giọt lệ ướt tờ thư xanh
Để thơ trôi giạt cuối ghềnh
Vết thương còn đọng chút tình, chưa tan.
11
Áo xưa nhuộm tím thu vàng
Cho đau lá rụng bên ngàn sương phai
Người về lạnh một vòng tay
Ôm không trọn cõi tình đầy vết thương.
                           Lê Văn Trung
 
SUỐI NGUỒN IM LẶNG
Hãy lắng nghe IM LẶNG CUỐI CÙNG
Đã về đối mặt với hư không
Cho nghìn đêm cháy nghìn cơn mộng
Cho máu thiên thu rực lửa hồng
 
Hãy lắng nghe IM LẶNG CUỐI CÙNG
Đang dìm tôi chìm giữa mênh mông
Đang cùng tôi đắm vào vô tận
Réo gọi tôi về MỘT CÕI CHUNG
 
Ba ngàn thế giới là tro bụi
Một giọt sương em mắt lệ ngời
Có chảy trong tôi niềm cứu rỗi
Cho NGUỒN IM LẶNG sáng tinh khôi.
                                Lê Văn Trung
 
TÌNH XANH
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Người về theo bóng mùa thu
Làm rơi từng giọt sương mù trong thơ
Áo vàng hay lụa vàng tơ
Bay cùng tôi triệu giấc mơ hoang đường
 
Người về hay đóa quỳnh hương
Nở vào tôi, nở trắng vườn chiêm bao
Nghe nghìn xưa gọi nghìn sau
Răng thu hoàng yến đã màu thanh vân
 
Người về hay mùa thu sang
Lời thu hay tiếng nguyệt cầm đang rơi
Xin ngồi xuống, uống cùng tôi
Chén tình xanh thuở mộng người còn xanh.
                           Lê Văn Trung
 
TRĂM MÙA THU YÊU EM
(Thơ cho cõi lặng im)
Trăm mùa thu yêu em
Lòng tôi còn xanh lá
Trăng vườn khuya vẫn nở
Một đóa quỳnh tinh khôi
 
Trăm mùa thu yêu em
Trái tim còn cháy lửa
Dòng sông tình vô biên
Vẫn rì rào sóng vỗ
 
Trăm mùa thu yêu em
Rừng hồn tôi thác đổ
Giữa suối ngàn mông mênh
Nhạc tình rung hối hã
 
Trăm mùa thu yêu em
Em trăm mùa nhung lụa
Em trăm mùa ngát hương
Thơm màu sương diễm ảo
 
Trăm mùa thu yêu em
Trăm mùa tôi xanh biếc
Trăm mùa thu thao thiết
Tình ơi đừng vàng phai.
               Lê Văn Trung
 
VỀ ĐI EM
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Về đi em! Về đi em!
Về ru nỗi nhớ niềm quên bạc lòng
Về đi em! Em về không? 
Về phơi áo lụa thu hồng lên thơ
Về đi, như lời hẹn hò
Trăm năm còn đợi còn chờ trăm năm
Về đi, cho trăng tôi rằm
Cho sông tôi chảy một dòng thu xanh
Về nghe đêm kể chuyện tình
Tiếng con dế nhỏ ru mềm ngọn sương
Về nghe gió nổi mênh mông
Lùa mây thiên cổ nghìn phương cõi người
Về đi em! Về đi thôi!
Chuyến tàu sau cuối đã rời sân ga.
                             Lê Văn Trung
 
VỀ NGỦ GIỮA VƯỜN SƯƠNG
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Tôi về ngủ giữa vườn sương nguyệt lạnh
Nghe con giun con dế gọi đêm tàn
Linh hồn tôi là một viền mây quạnh
Vắt ngang trời hiu hắt một màu trăng
Câu thơ cũ theo mây buồn thiên cổ
Chảy thành dòng lệ biếc xuống trần gian
Xin gọi tên một mùa thu đã vỡ
Một mùa thu thương nhớ lá thu vàng
Tôi nằm im giữa vườn sương nguyệt lạnh
Nghe bước tình xa vắng cuối bờ khuya
Em về đâu giữa đất trời u tịch
Mà trăng sao chìm mấy buổi chia lìa
Tôi về ngủ như hạt mầm trong đất
Lắng nghe đời lặng lẽ chảy lênh đênh
Em về đâu những nẻo tình rêu nhạt
Hạt mầm tôi vỡ lệ đóa hoa hồng.
Lê Văn Trung
 
XA VẮNG MỘT MÙA THU
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Mùa đã cạn, sen đã tàn, em ạ
Mà màu thu còn biếc cuối chân trời
Gió ru mãi những lời buồn trên lá
Lá chưa vàng từ buổi áo chưa phai
 
Tôi lặng nghe trái tim mình xa vắng
Như lời Hẹn Hò em hát thuở tình xa
Mùa đã cạn, đã phai dòng lệ thắm
Mùa đã chìm trong nỗi nhớ phôi pha
 
Tôi chờ đợi, năm mươi năm chờ đợi
Cũng muộn màng, dang dở, chuyến tàu khuya
Mùa đã cạn, dòng sông xưa đã cạn
Mùa thu ai mòn mỏi giấc mơ gầy
 
Con bướm nhỏ nhớ vàng thu ướp nắng
Đôi cánh buồn rụng xuống giữa cơn mơ
Và lòng tôi như một dòng sương lặng
Nhớ mùa thu hun hút cõi xa mờ
 
Mùa đã cạn, cánh sen vàng cuối hạ
Tôi ngỡ mùa thu em vàng áo lụa bay về
Tôi ngỡ hồ thu em sóng tràn nỗi nhớ
Vỗ bờ tôi xao xác những câu thơ.
                                 Lê Văn Trung

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...